Mùa Yêu Qua Ngõ

Cuối tháng Tám những cơn mưa chẳng biết từ đâu bay đến, lúc ồn ào, xối xả; lúc rả rích, thì thầm. Không gian bao phủ một màu nhạt nhòa, âm u. Trái tim bỗng như mù mờ, chẳng còn nhớ, chẳng còn quen một dáng hình xưa cũ, một giọng nói, một ánh mắt, một nụ cười và những lời chào hỏi mỗi sớm mai… Chỉ thấy thương thôi, một ngày không có nắng. Anh ở đâu để cho cuộc sống của em trở nên lạnh lẽo và tẻ nhạt như trần gian thiếu đi ánh mặt trời? Ngồi nhìn mưa rơi, em nhận ra đã khá lâu rồi ta chẳng còn liên quan tới nhau nữa. Dù cho em không cần những hẹn hò, những câu yêu thương, những cử chỉ thân thuộc. Chỉ là để biết cuộc sống của anh vẫn nhẹ trôi hay không mà thôi. Rồi thì em cứ tự nói với mình: Anh vẫn bình yên! Em cũng thế thôi, bình yên và lặng lẽ với cuộc đời của mình không cần biết ngoài kia giông tố hay huy hoàng, đẹp tươi. Bình yên à? Với em, chắc chắn điều ấy không quá cao siêu và có nhiều điều để khoe. Không viên mãn hạnh phúc bên chồng, con. Không danh vọng cao sang và hẳ...