Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 6, 2011

Cho em tôi

Hình ảnh
Ảnh: Internet Tôi đang học cách quan tâm đến những người quan tâm, yêu thương tôi. Thế giới của tôi bó hẹp trong khuôn khổ gia đình, người thân và một vài người bạn chân tình. Nhưng tôi biết đã không ít lần làm cho ai đó tổn thương. Thực lòng xin lỗi tất cả những ai tôi đã từng lạnh lùng lướt qua trong đời. Bởi lẽ lúc đó tôi chưa bị tổn thương và do tôi quá cao ngạo chăng? Nếu có thời gian để làm lại, hẳn là mọi thứ sẽ khác. Nhưng tôi không nuối tiếc, những gì đã qua hãy để nó qua luôn cùng với thời gian, như thế ta mới có thể tìm thấy được sự bình an, yên ổn trong tâm hồn. Ờ mà nếu như bây giờ có một lời mời kiểu như: “Sang Paris với anh nhé” thì tôi sẽ nghiêm túc nhận lời đấy. Khi mà tôi và anh có khoảng thời gian đủ để hiểu nhau, đủ để quan tâm, chia sẻ cùng nhau nhiều thứ, đủ để biết rằng anh luôn nhớ đến tôi. Chỉ thế thôi nhỉ? Tình yêu vốn mong manh, làm sao biết được ngày mai. Nhưng ta học cách để trân trọng những thứ của ngày hôm nay, trong hiện tại. Và như thế dù hạnh

Nhớ

Hình ảnh
Ảnh: Internet Vắng tiếng cười của anh Căn nhà bỗng trở nên im lìm kỳ lạ Tiếng mưa rơi nhợt nhạt cả nỗi buồn Vì sao? Em chẳng biết Những quẩn quanh tuần hoàn cất vào trái tim Vẫn chỉ là một từ NHỚ! Dẫu cách ngăn, dẫu trái tim anh thêm một lần khép cửa Em chẳng biết vì sao Không suy luận mông lung Không đi đến tận cùng gốc rễ Hờn trách nhau làm gì. Gặp gỡ rồi chia ly Âu cũng là… duyên phận phải không anh? Những khoảng trống lặng im Để lại trong em bao nỗi niềm khắc khoải Yêu – Không yêu? Giữa im lặng khôn cùng. Đâu là lời trái tim muốn nói? Thôi so đo làm gì. Dẫu yêu hay không, dẫu có muôn vàn lý do để quên Và… sự im lặng của anh đã là câu trả lời rõ nhất Thì với em vẫn chỉ là NHỚ! Nỗi nhớ quẩn quanh. Đêm - Ngày tồn tại. Điệp khúc trỗi lên: Nhớ anh! Nhớ anh!... Trong đêm hoang liêu. Giữa ngày vắng lặng Em đón đợi anh về từ miền ký ức xa xưa…!!! ĐH, 2011 P/s: Buồn buồn gõ chơi… Chả vì lý do gì cả.