Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 12, 2008

Biển sao mà nhớ?

Hình ảnh
Ảnh: Internet Pha lê nắng vỡ oà bờ biển cũ Cơn mưa chiều nhuộm thắm cánh buồm xa Đào Lệ Huyền (Bận lắm, nhưng cố ngồi gõ lại một ngày của năm cũ. Thật ngắn thôi.) Biển đây rồi ! Một chuyến đi cuối năm vội vàng không dự định trước. Cuống cuồng với công việc sao ngắm được trời xanh, biển xanh Chỉ thấy mọi thứ toàn màu xanh, xanh lắm. Với biển, chẳng có kỷ niệm gì cả. Bên biển lại thấy nhớ biển cồn cào. Chiều thư thả, đứng bên cửa sổ của phòng khách sạn ngắm biển từ xa. Lòng lại dưng dưng một nỗi niềm kỳ quặc lắm, không sao hiểu được. Thành phố biển này thật xa lạ bởi đây là lần đầu tiên đặt chân đến. Đẹp-trong sáng-không kém phần rực rỡ. Chị bảo :  Dân ở đây giàu lắm đấy. Bạn của chị toàn ở nhà lầu, đi xe hơi xịn.  Ừ, cũng chẳng quan tâm làm gì vì đâu có làm chính trị cũng chẳng phải thương gia, không phải nhà hoạt động xã hội, càng không muốn tìm chồng. Hì ! Điều này thì rõ rồi. Sơn nữ mà về biển làm dâu chắc là khổ lắm, không quen thổ nhưỡng, tập tục địa phương và

Mẹ chúng ta

Hình ảnh
Ảnh: Internet (Tặng Những Yêu Thương) Con đã tự hứa rằng sẽ không viết về nỗi buồn của ngày hôm qua nữa, sẽ không sống bằng nỗi buồn của ngày hôm qua nữa. Những ngày này vẫn có những cơn mưa bất chợt ào ạt đổ xuống rồi vụt tạnh, những cơn mưa cũng có thể lất phất dịu dàng như những cơn mưa mùa xuân ngọt lành thấm vào đất để nhận về những nõn lộc xanh non. Con biết lúc nào mẹ cũng luôn lo lắng cho con nhưng mẹ ơi xin mẹ hãy an lòng vì con luôn hướng về mẹ. Và như thế con luôn tự động viên mình cố gắng sống với tất cả nỗ lực của bản thân để nhận về mùa yêu thương của những miền yêu dấu. Ký ức mỗi ngày có thể vẫn thấm đẫm những giọt mồ hôi, sự nhẫn nại, những nhọc nhằn nhưng nhẹ nhàng, thanh thản. Và dẫu có thế nào thì trong con vẫn luôn khắc ghi những hình ảnh về người mẹ, người bà của chúng ta luôn luôn tảo tần hôm sớm. Hình ảnh mẹ đọng lại trong con bằng tất cả những yêu thương rất đỗi ngọt ngào, sâu lắng - Nơi bình yên đi về. Có lẽ anh cũng thế phải không anh ? Người mẹ

Em đi tìm mùa thu cho anh

Hình ảnh
Ảnh: Internet Tối SG lạnh nhưng vẫn chỉ là chút se lạnh của độ thu về, em có cảm giác như thế. Một chút gió nhẹ chỉ đủ làm những chiếc lá me bay để ta có thể cảm nhận được, một chút thôi cái thoáng qua , tĩnh tại, mơ hồ, phiêu linh về một sự đổi thay của dòng chảy thời gian. Đường phố vẫn tấp nập thế, ồn ào thế mà sao thấy cô đơn, lẻ loi đến vậy. Có một khoảng thời gian rất dài em luôn sống trong nỗi cô đơn lặng lẽ của riêng mình Mọi thứ đối với em tưởng chừng như một dòng sông khô cạn. Cũng chẳng phải vì đôi mắt của người xưa, chẳng phải vì vết thương quá khứ mà có lẽ là do bản thân, bản thân với những suy nghĩ hơi cực đoan và bảo thủ, luôn mong muốn một cái gì đó thực sự lâu bền nhưng lẽ tự nhiên đâu cho phép. Vẫn có thể mùa thu đâu đây với ánh vàng lấp lánh, nàng chúa mùa thu yêu kiều nghiêng mình bên hồ nước soi bóng liễu thướt tha, Cả trời thu rực rỡ với sắc màu của mây, của lá, của những bản romance về tình yêu nguyên thuỷ của loài người. Có chú ngựa chinh chiến bao năm