Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 7, 2012

Ru Yên

Hình ảnh
Em bâng khuâng giữa lòng thành phố Tìm cho mình chút dự cảm xa xưa Anh bước đến bên đời em giản dị Thổi bùng lên hương sắc buổi xuân thì Yên Vũ

Ngày Không Anh

Hình ảnh
 Ảnh: Internet Lâu rồi không viết gì. Những xúc cảm dường như lắng lại và những chia sẻ thì… đã dành hết cho người. Năm tháng cứ trôi qua tuần tự. Hết đêm lại ngày, hết ngày lại đêm. Có những nỗi nhớ, có những yêu thương… nhiều khi cứ muốn giấu đi, giấu thật kỹ để dành cho riêng mình thôi. Và những nỗi buồn thì vẫn cứ giữ lấy dù thực sự rất muốn chối bỏ nó. Ích kỷ quá chăng? Nhạy cảm quá chăng? Hay đó là sự mặc cảm? Cả tuần nay người thật mệt. Công việc nhiều, sức khỏe kém và có những thứ ngoại cảnh khiến tâm trạng không tốt. Nhưng mọi việc rồi sẽ qua thôi. Không có gì là không thể… Đã qua rồi những chông chênh của một thời nông nổi. Bây giờ có thể đón nhận những điều tồi tệ xảy ra một cách bình thản hơn. Dạo này ít muốn làm thân, ít quan tâm đến mọi người. Cứ lặng lẽ, lặng lẽ riêng mình vậy thôi. Bởi e rằng không có đủ thời gian, tâm trí để thể hiện sự quan tâm đến những người xung quanh mình. Còn cứ nhận mãi sự quan tâm của họ thì thấy mình áy náy… Anh bận r

Hẹn yêu

Hình ảnh
Em bâng khuâng giữa lòng thành phố Tìm cho mình chút dự cảm xa xưa Anh bước đến bên đời em giản dị Thổi bùng lên hương sắc buổi xuân thì Trao yêu thương em không ngại nghi Trong xa cách đôi ta là tri kỷ Chia cho nhau những buồn vui trần thế Giấu vào đêm bao nhung nhớ tái tê Tháng bảy bình yên rợp hàng me Cơn gió phương nam thổi mát ngày hè Muôn dặm trường xa xôi bao hải lý Yêu thương ơi, em vẫn đợi anh về YÊN VŨ , 7.7.2011

Sắc màu tình yêu

Hình ảnh
Ảnh: Internet Không biết tự bao giờ cuộc sống đối với em chỉ có hai màu đen và trắng. Màu đen của đêm tối, của nỗi cô đơn chưa bao giờ vơi cạn, của mưa giông thấm ướt ưu phiền, của sự ghen tuông, ích kỷ và thù hận. Màu trắng của những khoảng trống như chẳng bao giờ có thể lấp đầy, của những giọt nước mắt rơi tan vào đêm, của nỗi khắc khoải đợi chờ vô vọng, của chông chênh năm tháng mơ hồ, của dấu tích trần ai trôi tuột vào khoảng không sau cơn bão tố. Em từng nghĩ sẽ sống mãi với 2 sắc màu ấy, luôn cảm thấy mờ mịt, trống rỗng với những xúc cảm của riêng mình. Rồi một ngày – trong cái chạng vạng của buổi chiều chớm hạ, chút nắng đọng vương trên những tàn cây đại thụ, kéo đổ nghiêng những tòa cao ốc, em bỗng cảm nhận được những rung cảm của trái tim mình. Trong em như có nắng ấm, có gió mát, có tiếng hát ca mơn man khi bắt gặp cái nhìn anh, nụ cười anh… “thật hiền”. Giây phút ấy như ngừng lại, “chiều nghiêng như say”*… Một cái nhìn gieo nỗi nhớ, một nụ cười đọng nỗi bâng k