Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 11, 2008

Nhớ.... Bình yên à!

Hình ảnh
Ảnh: Internet Bình Yên à! Bạn bè thường nói với em rằng em không đơn giản, em mông lung, em xa vắng, mơ hồ và suy cho cùng thì họ không hiểu em lắm. Đấy là họ nhận xét em như thế. Còn em, em thấy mình cực kỳ đơn giản, em cũng không quá cầu toàn… em chỉ PHIÊU. Phiêu không có nghĩa là không thật, chỉ hơi thiếu thực tế một chút thôi. Như thế em sẽ đỡ cảm thấy cô đơn trong những dòng suy tưởng, mơ những giấc mơ nho nhỏ… Lấy chút niềm tin hoạch định tương lai cho mình, vậy thôi. The box of Paradox và những điều nghịch lý. Khi chiếc hộp của nữ thần Paradox được mở ra thì những điều nghịch lý xuất hiện. Nhưng những điều nghịch lý ấy không chỉ dừng lại và tồn tại một cách thụ động mà có những sự thay đổi, chuyển biến theo những hướng khác nhau. Có thể là chiều hướng xấu, hoặc chiều hướng tốt tuỳ thuộc vào thời điểm và hoàn cảnh lúc đó. Trái tim và tâm hồn con người ta cũng vậy. Nó được mở ra và có thể thay đổi theo những khuynh hướng khác nhau tuỳ thuộc vào những gì nó bị tác đ

Nhớ, thở dài...!

Hình ảnh
Ảnh: Internet Miền hoang lạnh khúc tự tình xa vắng Cô liêu xưa buông lả tiếng thở dài Mái tóc mình... đã nhiều lần ngắn dài rồi nhỉ? Thời gian... Dòng sông... ... vẫn chảy. Có lẽ nào ??? Cứ bị vây phủ bởi... những điều không tưởng... Đâu tiếng thở dài vọng lại Xé tan lặng lẽ cái nhìn? Ui... những câu thơ của ngày cũ... từ cái ngày mà "thở dài" ám ảnh mình "Lại thở dài rồi!" Qua cả "thở dài", qua "những vui buồn của ngày thường", qua cả "không đề và yêu nắng"... Ôi! Đa tình quá nhỉ? (Còn lại gì sáng mai đây thôi ta còn bạn bè, giọt rượu nào mãi chua cay cho tình mãi u mê..TCS) 18.11.08

Chiều phai ước hẹn

Hình ảnh
Hoa nhạt sắc bên chiều phai ước hẹn Sợi tơ hồng dang dở bước chân xa Tình thu vọng điệu tiêu sầu biệt khúc Phía đầu non chênh chếch bóng dương tà Ảnh: Internet Yên Vũ, 2008

Xe đạp ngày xưa

Hình ảnh
Công việc xử lý dữ liệu chẳng nặng nhọc gì lắm nhưng mà nhức mắt quá cơ. Cứ vừa làm vừa tự an ủi mình: Cố lên nha, đang rất cần tiền… Hì! Có những dự định mà dự định nào cũng phải có tiền. Thôi thì phải chịu khó vậy. Ai bảo đầu óc mình chẳng thông minh tẹo nào, đã thế lại còn lười nhác khiến cho lận đận thân “bồ nông” mãi thế này. Vừa nhức mắt lại vừa buồn ngủ, mình mới nghĩ ngợi lung tung cho mắt đỡ “gian díu”. Ảnh: Internet Mình nhớ đến ngày xưa, nhớ cái xe đạp… và cười…! Suốt những năm tháng học trung học, mỗi lần đi đâu là BH lại đèo mình trên chiếc xe đạp của bạn ấy. Những lúc bạn gò lưng lên dốc thì mình lại an ủi kiểu như: Thôi, cố gắng chở tớ nốt thời gian này đi, sau này H có người yêu, người ấy chở YÊN VŨ Lúc ấy H đâu được chở tớ nữa”. BH là bạn của mình từ khi học lớp 1 cho đến hết 12. Một tình bạn khá dài đấy chứ. Nhưng nó bị ngắt quãng 4 năm học cấp 2. Lý do là mình chuyển trường về học cho gần nhà hơn. Lên cấp 3 gặp lại nhau chúng mình lại thân thiết như xưa.

Khoảng trống của giấc mơ

Hình ảnh
Ảnh: Internet Em trượt qua một giấc mơ dài để nhận về những khoảng trống, những khoảng trống dường như không thể lấp đầy. Những khoảng trống của riêng em như chẳng thể chia sẻ cho người. Không hẳn là thế, có lẽ em chưa thể vì anh… còn rất xa… Em đã đi qua những mùa thu đầy nỗi nhớ. Nỗi nhớ như cơn mưa khan tràn về ảo ảnh lấp lánh sáng xa xôi, trào dâng sức nóng… khát… một ngày anh đến như giấc mơ. Giấc mơ của nàng Alisia trải vào tháng năm một tình yêu trong trẻo, dịu dàng, bất diệt. Rất giản đơn thôi-một giấc mơ: Được cùng anh ngắm những tia nắng đầu tiên nhô lên trên đỉnh núi vào mỗi buổi bình minh. Và mỗi khi hoàng hôn buông xuống được kề vai anh lắng nghe bình yên về dịu ngọt. Những vì sao đêm sẽ không lấp lánh buồn rơi hoà vào giọt nước mắt nhớ mong. Em sẽ không còn vu vơ ngóng những buổi chiều buồn tìm anh trong nỗi nhớ, mơ về nơi xa vời – “Anh có nhớ em không?” Em sẽ không còn một mình cảm nhận nỗi cô đơn rõ ràng như thể anh chẳng bao giờ đến, xoá đi những đêm dài

The kiss mùa đông

Hình ảnh
Ảnh: Internet Nhắc đến vấn đề này phải thừa nhận chẳng có kinh nghiệm gì cả. Không phải giả vờ ngây thơ, cũng không tỏ vẻ nai làm gì mà vì không có cơ hội. Chỉ là cứ mỗi khi mùa đông về bỗng nhiên nhớ đến đoạn văn tả "cuộc âu yếm" của Chí Phèo và Thị Nở. Đại ý: "Thông thường người ta biểu lộ tình cảm bằng những nụ hôn, còn Y và Thị đôi môi nứt nẻ như đồng ruộng thì làm sao có thể thể hiện bằng cách thông thường ấy được. Chúng đành cấu véo nhau, cấu véo nhau là một cách âu yếm của những kẻ khốn cùng". Thực ra chả nhớ chính xác cái đoạn này, có lẽ hay hơn những gì viết rất nhiều.  Lại nhớ đến đợt về nhà vào dịp tết. Thật khủng khiếp! Cái lạnh xé toạc cả môi mình, rỉ máu và đau ghê gớm. Nó làm cho nụ cười trở nên méo mó. Có lẽ do khí hậu thay đổi đột ngột. Đã thế cậu bạn còn chọc mình: Chắc tại hôn tạm biệt người yêu nhiều quá nên mới thế. Mình tỉnh queo đáp: Được thế còn gì bằng. Mà thực sự muốn cười không nổi.  Năm nay cảnh tượng không biết có kinh khủng