Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 8, 2009

…! tháng 9

Hình ảnh
Ảnh: Internet Từ thủa chúng mình đi Con sông cồn cào nỗi nhớ Khát cháy lòng một giọt mưa thu Con phố u hoài chờ đợi bước chân xưa Heo may về lạnh Tháng chín hao gầy chiếc lá Khoác áo choàng tương tư Cứ mỗi khi tháng chín về lại có cái gì đó xao xuyến, bồi hồi, tương tư… Có lẽ mình tương tư mùa thu, tương tư tháng chín – tháng mà mình cho là đẹp nhất mùa thu. Một vài ngày nữa là đến tháng chín, lòng cứ thấy mong mỏi mọt điều gì đó, dẫu nó chỉ như một điều ước không tên. Yên Vũ, 28.8.09

Viết cho mùa thu đến muộn

Hình ảnh
Mùa thu cứ về với những nỗi bâng khuâng, hoài mong, tiếc nhớ và niềm hạnh phúc của đôi lứa yêu nhau. Sài Gòn cứ chở những sắc nắng đi, về hanh hao và dịu dàng như thế mặc cho người ta cho rằng  Miền Nam không mùa thu. Ảnh: Internet Vậy mà sáng nay trời mưa vần vũ, không phải là cái dỗi hờn trẻ con nữa nhé. Hẳn là một cơn giông trong lòng Ngưu Lang, Chức Nữ chứ không ít. Em lạnh giá trong chiếc áo mưa, gió thổi muốn bay người, dòng sông Sài Gòn suýt đón em rồi đấy. Tới công ty trễ 30 phút, tệ thật! May thay công ty bị mất điện, trưởng phòng thì đang mải tám. Vậy là thoát, em rón rén đi vào chỗ ngồi. Mấy cô gái đang túm tụm trò chuyện. Lại câu chuyện muôn thủa là tình yêu và lễ cưới chứ gì? Chán thật đấy! Như mọi khi em bỏ ra ngoài, chắc tụi nó lại chửi mình dở hơi đây, không bao giờ thấy phát biểu gì về chuyện tình yêu, tình báo. Có thể chúng còn nghi ngờ em thuộc thế giới thứ 3 nữa cũng nên, thôi kệ quan tâm làm gì cho mệt. Quán cà phê hôm nay vắng khách, mưa thì chỗ nào ch

Một thời để nhớ

Hình ảnh
Ảnh: Internet Viết cho anh Những vần thơ của một thời thương nhớ Trong heo may xao xác mùa vàng Romance u buồn, hoài vọng lúc thu sang “Dương cầm lạnh” tiếng tơ lòng mắc nợ Ai để ai dang dở một đời nhau Ai trách ai thì nào có được đâu Ân tình thế cũng thôi đành lỗi hẹn Anh cứ phiêu bồng năm tháng lãng du Rồi day dứt “nợ đầm đìa kỷ niệm” Viết cho anh Những vần thơ của một thời em mắc nợ Ngày không xanh bến bờ em là bão tố Cứ suy tư, trăn trở suốt mùa vàng Anh bước đến với muôn vàn an ủi Yêu và được yêu đâu chỉ riêng mình Hãy nhớ đến khúc tình ca người du mục Em sẽ không còn cảm thấy cô đơn Giữa thảo nguyên xanh ngàn năm hoang vắng Cơn gió ru em qua miền thơ nhạc Những yêu thương rồi sẽ cập bến bờ Yên Vũ, 8.8.2009

Giờ nó khác?

Hình ảnh
Ảnh: Internet Nó cứ thế lặng lẽ, lặng lẽ đi trên con đường quen thuộc. Một con đường rất đông, rất đông những con người. Nó biết thế nhưng lại cứ nghĩ rằng đó là con đường của riêng mình. Không lời hò hẹn, không đón đưa…Nó cứ thế….từ chối những lời hò hẹn, từ chối những cuộc đón đưa. Nó muốn tìm cho mình một sự bình lặng trong tâm hồn. Người ta dành cho nó một sự quan tâm, người ta dành cho nó một sự thăm hỏi…người ta… Nó không phũ phàng từ chối, nó không hồ hởi chấp nhận…Nó lặng thinh với hiện tại và bất cần tương lai. Còn quá khứ? Nó không biết… Nhưng hình như nó vẫn là nó, không thể khác được, dù nó muốn khác. Nó vẫn yêu đời cuồng nhiệt, cuộc sống này vẫn cần cho nó và vẫn có người cần đến nó. Mặc dù có lúc nó đã nghĩ rằng nó hoàn toàn bị bỏ rơi. Nó cứ thế lặng lẽ trên con đường độc đạo của riêng mình Giờ thì nó không muốn ai hiểu nó. Như thế… nó sẽ đỡ phải mệt nhoài với những nghĩ suy. Nó vẫn chông chênh giữa hai thái cực… Nó của những ngày cũ là thế. Bây giờ nó có kh

Vườn Phố

Hình ảnh
Ảnh: Internet Rất ít những khoảng xanh còn sót lại gợi nhớ sắc màu êm ả, bình yên. Vườn phố một ngày hè với sắc xanh trải dài bất tận, với hương cỏ mật nồng nàn gợi nhớ cánh đồng quê yêu thương - nơi chứa đựng tuổi thơ em hồn nhiên, trong trẻo. Em hay ra vườn phố trong những buổi chiều mùa hạ. Nơi em gặp lại một miền quê yên bình hằn sâu trong ký ức. Và gió hát, cánh diều bay, những giấc mơ gửi vào câu thơ đón chiều về mượt mà như cỏ ngọt. J bảo em: Khi nào có người yêu thì nên đưa ra vườn phố hóng gió, nơi ấy không khí trong lành và hương cỏ mật thì ngọt ngào, nồng nàn không chịu nổi, đặc biệt vào buổi tối. Em cười ngoác miệng ra: Bao giờ cho đến bao giờ… người yêu em chắc không phải là người lãng mạn. Rồi sẽ một ngày em xa vườn phố, xa những con đường một thời em đi. Em sẽ nhớ…! Yên Vũ, SG.2009