Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 9, 2009

Nói với bạn của tôi

Hình ảnh
Bạn của tôi, Vô tình tôi và bạn đã trở thành hai chú rùa và thỏ trong cuộc thi về đích. Tôi - một chú thỏ tự cho mình là loài vật nhanh nhất đã vội vàng lao về đích mà chẳng kịp nhìn trước ngó sau, không cần hiểu người khác nghĩ gì để rồi vấp ngã. Cái đích vẫn thấp thoáng đâu đây thôi nhưng tôi không bao giờ đạt tới. Bạn cứ chậm chạp tiến bước thận trọng và cần mẫn. Nhưng rùa nhỏ ơi, đáng tiếc thay đích tới chỉ là ảo ảnh giữa sa mạc mênh mông không bao giờ chạm tới được dù nó vẫn tỏa ra những vầng sáng diệu kỳ. Biết trách gì nhỉ ? Bạn và tôi. Nhớ rằng sau cuộc thi chúng mình ngồi lại. Bạn khẳng định rằng:  Tốt nhất nên đến với người yêu mình . Tôi khẳng định:  Thì cũng yêu thương cả đó thôi nhưng vì những lý do… Yêu mà lại như thế à ?  Bạn ngắt lời. Ảnh: Internet Tôi băn khoăn tự hỏi về điều đó rất nhiều. Tôi nghĩ có lẽ mình không xứng đáng được yêu thương, có lẽ mình chưa đủ sự chân thành, khéo léo, khôn ngoan… Thôi nhé bạn của tôi, chúng mình chẳng thể ngồi đây

Em đi hết một thời tình mưa thế

Hình ảnh
Ảnh: Internet   “Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ …”. Một mùa mưa lại đến mang theo bao nỗi nhớ, niềm thương... Anh mải mê tìm về hình bóng cũ, và em hiểu “Diễm của anh” hơn em rất nhiều. Mà Diễm là của Trịnh, còn người con gái của anh là một dòng sông. Nhưng dòng sông đó cũng ác hơn em nhiều vì đã để anh trong giá băng với con tim thấm đẫm những giọt đắng nước mắt, những giọt mưa buồn. Em biết những vết thương trong tim anh nhưng em chẳng thể làm cho nó thôi rỉ máu. Điều em có thể làm được là thổi vào vết thương ấy để làm vơi đi chút đớn đau. Trong em không có dòng sông nào để mùa nước lên dâng đầy nỗi nhớ, tình yêu, khát vọng. Em chỉ là một con suối khô cạn bước đến bên đời anh với những cảm nhận xót xa về những điều còn và mất… Những cơn mưa bất chợt phủ xuống đời ta, mêng mông chảy trôi về những miền đất lạ. Ngã rẽ sang ngang không bến đò chung bước, vỡ tan rồi giấc mộng ngày qua. PS: Ngày hôm nay rồi cũng trở thành ngày hôm qua. Vẫn sẽ có những giọt nước mắt, những g

Phía không anh

Hình ảnh
Ảnh: Internet Cái nhìn phía không anh… Mùa thu vàng nỗi nhớ Con đường dài hun hút chông chênh Bông cúc trắng lặng thầm buông cánh Mây đìu hiu đợi gió cuốn mong manh Cái nhìn phía không anh… Thành phố hoang vu những chiều thứ bảy Bước chân gầy lặng lẽ đón ngày rơi Đêm xuống lạnh giọt sương buồn thổn thức Ngôi sao nào nhấp nháy sáng lẻ loi… Em vẫn cứ đi về phía không anh, nơi chỉ có một mình em với nỗi niềm hoang vu lắm. Khu vườn nhỏ ngày xưa lá vẫn rơi lạnh lùng. Cơn nắng chiều thoi thóp hơi thở mỏng tang níu ánh sáng của vầng dương cũng lịm tắt rồi. Đêm rơi, sương rơi, sao rơi… Ôi, ngày xuân trôi qua nào ai hay. Nơi góc khuất yêu thương em ngắm trời đêm lại thấy mình nhỏ nhoi, cô quạnh. Phía không anh loài hoa hồng chìm sâu vào giấc ngủ đông không đoái hoài đến ánh bình minh đang giục giã, những loài chim thôi không còn cất tiếng líu lo đón những tia nắng sớm, những giọt mưa như chẳng thể ngừng rơi và nỗi niềm của em ai người chia sẻ. Rồi ngày mai có sá

Mẹ

Hình ảnh
Ảnh: Internet Cứ nói đến mẹ con có nhiều thứ để kể nhưng mỗi khi đặt tay lên bàn phím để gõ thì lại y như rằng chẳng có gì để viết. Hôm trước con định viết rất dài, kể lể nhiều thứ với mẹ nhưng rồi con lại xoá đi vì thấy không ra làm sao cả. Lại một mùa Vu Lan con xa mẹ, có những nỗi nhớ nhiều khi không thể giãi bày được, có những tình cảm yêu thương không phải lúc nào cũng thể hiện được, có những nỗi nhọc nhằn, niềm vui sướng không phải lúc nào cũng chia sẻ được. Con đang ở rất xa mẹ… nỗi nhớ nhiều khi phải gói gém, cất giữ ở trong lòng. Có thể một lúc nào đó con còn đi xa hơn nữa, nỗi nhớ mẹ sẽ trở thành nỗi nhớ quê hương. Hôm trước con gọi điện cho mẹ, con hỏi nhà mình có gì mới không. Mà lần nào cũng thế, con cứ lặp lại câu hỏi này mẹ lại cười hiền từ. Có gì mới đâu con, nhà vẫn thế. Rồi mẹ kể, mẹ mới nuôi một đàn ngan 20 con, làm con cười toét miệng vì nhớ cái vụ “chọc” chàng ngan ngày xưa. Ôi thế con làm sao mà ăn được Ừ về nhà mẹ phần Ở nhà mọi thứ vẫn bình y

Đi cùng mùa thu

Hình ảnh
Ảnh: Internet Hương gió thơm dìu dịu, chiều lang thang đón khoảnh khắc thu êm đềm. Những chiếc lá me nhẹ bay vào khoảng không để lại nỗi niềm bâng khuâng, xao xuyến. Ngắt một nhành hoa vô ưu, tháng năm rồi sẽ chìm vào quên lãng ru những nỗi buồn ngủ yên. Trả lại nhé ! Triền đê xưa vạt cỏ may tím trời thương nhớ, quấn quít bước chân người qua. Trả lại nhé ! Năm tháng vừa xa giêng hai mưa sầu như tháng chín, khóc cho tình đời bể dâu. Trả lại nhé ! Cánh buồm nâu đưa em qua những thăng trầm của miền đại dương xanh ngày biển động. Gió vẫn hát bên đời em xanh một mùa thu phương nam nắng ngời ấm áp. Vạt cúc vẫn tỏa hương nồng khoe sắc thắm yêu thương. Mùa thu vẫn ngọt ngào, lắng sâu là thời điểm những đôi uyên ương cùng nhau xây tổ ấm… Nhành hoa vô ưu nở giữa mùa thu như nhắc nhở tháng năm trôi qua thật vội vàng. Vì thế xin hãy lãng quên những ưu phiền, lo loan, sầu nhớ. Hãy nhìn về bên kia, nơi có niềm hạnh phúc xanh tươi ấy để cảm nhận, tìm kiếm, ấp iu những niềm vui, nụ cư

Độc thoại

Hình ảnh
Những cơn mưa mãi hoài không dứt. Đêm thao thức với những ánh nhìn vô vọng. Có khoảng sáng chiếu bên cuộc đời em hiu hắt. Tháng năm vẫn trượt dài với những nỗi niềm để lại trong em mùa thu buồn với những nghĩ suy quẩn quanh không lối thoát. ảnh: Internet Người ta nói đời chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ vô cùng ngắn ngủi nhưng em cho rằng không đơn giản thế, đời không phải là một giấc mơ, có chăng sẽ là một giấc mơ rất dài. Và trong giấc mơ ấy những đêm dài thao thức, những ngày dài lê thê buồn lại chiếm phần lớn thời gian. Còn nỗi cô đơn thì dường như mặc nhiên thường trực. Nó có thể xuất hiện bất cứ đâu, bất cứ khi nào ngay cả lúc em vui cười cùng bè bạn. Thực sự là em không biết làm thế nào để giấc mơ sẽ không còn u buồn nữa và nỗi cô đơn sẽ vơi bớt đi. Giờ ngoài trời vẫn mưa, mưa như thể những gió giông sẽ chẳng bao giờ tạnh. Bình yên có bao giờ trở lại với em? Yên Vũ, 1.9.09

Thu phai

Hình ảnh
Ảnh: Internet Mưa trầm tư, lạnh lùng bên hiên vắng Lá thu vương dịu đắng sắc hoa vàng Chiều lặng buồn giăng mắc đại ngàn xanh Cánh chim mỏi lạc bay vào sương muộn Năm tháng phôi pha làm sao biết được Những yêu thương em muốn gửi trao người Để thu về trong buốt giá, đơn côi Lòng tự hỏi người em yêu có nhớ Đêm trở mình dang dở một câu thơ Mơ chi nữa khúc ru tình phai nhạt Ngàn thu qua biết bao điều được mất Thì có gì đâu chút nhớ người ơi Tháng 9.2010