Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 9, 2010

Gửi mùa xa

Hình ảnh
Ảnh: Internet Phố tiễn mùa đi cuốn mình vào kỷ niệm Chơi vơi xưa lặng lẽ đón trăng ngà Bóng trăng đã qua một thời nông nổi Lành lạnh giữa trời, hao khuyết đêm thâu Giấu nỗi buồn em ơi, cho nụ cười tươi trẻ Dẫu tháng năm thật dài và nhung nhớ rất xa Con đường tình em lỡ bước chân qua Vẫn còn đó sầu lên cho biển hát Để thao thức đêm ngày anh biết Những yêu thương chưa tắt bao giờ Dẫu giận hờn, nông nổi, vu vơ Dẫu lặng im, âm thầm ta chẳng nói Về những điều có thể… lầm lẫn thôi Có tin yêu ngày mai rồi sẽ tới P/S: Vừa nghe những Bài ca không tên của Vũ Thành An vừa viết bài này. Ru lòng lắng lại sau những xôn xao. Một cảm nhận gì đó day dứt trong tim… mong manh, xa vời nhưng vẫn luôn hiển hiện… Yên Vũ, 25.9.2010

Lan man với cỏ

Hình ảnh
Ảnh: Internet Ta ngồi đây, giữa thảm cỏ xanh. Hương đồng nội ngai ngái, thơm nồng nỗi nhớ cứ ùa về cồn cào, da diết. Đã qua bao mùa trăng rồi nhỉ? Đã bao lần con nước đầy vơi? Ngước nhìn trời cao trong vắt bình yên lòng bồi hồi nhớ… Áng mây phương nam đang trôi về đâu? Ngoài kia vẫn thế, tấp nập, ồn ào dòng đời xuôi ngược. Có bao giờ mây trở về phương bắc xa xôi? Thôi… tĩnh lặng một chút nhé, êm đềm tựa vào vòm cây mùa thu, nhắm mắt lại và chẳng nghĩ ngợi điều gì. Phải chăng thời gian luôn là liều thuốc tốt nhất để lãng quên, còn thiên nhiên luôn nuôi dưỡng tâm hồn ta sắc màu dịu mát, ngọt lành? Chập chờn trong cơn mơ, cánh đồng chiều hoang vắng khoác lên màu cỏ úa nồng nàn như tình yêu đang độ chín. Vậy thì cỏ ơi, ta đã yêu chăng? Ta chẳng biết đâu, chỉ thấy mình nông nổi, trẻ con trước người. Cứ giận hờn vô cớ, cứ thấy buồn, thấy xa vắng khi người thờ ơ. Mùa thu sao cứ vời vợi buồn, vời vợi nhớ, những yêu thương có bao giờ… Người thì cứ thế thôi, một áng mây xa, một bầu trờ

Cho đời vui

Hình ảnh
Ảnh: Internet Buổi tối ở nhà một mình buồn quá, mạng thì không vào được mà có vào được thì cũng chán ngắt vì chẳng có người bạn nào online đâu. Nàng lấy điện thoại ra tìm số và gọi. Trời ạ gọi tới 4 số cho 4 người bạn đều không thèm bốc máy. Híc! Quay ra chơi điện tử. Có ít sách thì mang về HN hết rồi. Thật là… chẳng còn thú chơi nào cả. Một lúc sau Q gọi lại. Hai đứa ríu rít trò chuyện. Q nói liên thanh cái vụ “chống lầy” đầy áp lực. Chả là mình đi xa thì đỡ chứ Q ở quê, mọi người là cứ xúm lại nói nọ nói kia. Sắp cái ba mươi rồi mà còn không chịu “chống lầy”. Nói chung là đủ thứ chuyện xung quanh cái vụ này. Mệt lắm! Rồi Q bảo: Hằng thì con sắp được 1 tuổi rồi. Mà tớ thích có con lắm cơ . Làm mình cười muốn bể bụng rồi cũng thành thật thổ lộ. Tớ cũng thích lắm :). Đang nói chuyện hăng thì Q phải tạm biệt vì hết xiền. Mình liền gọi lại buôn tiếp. Hì… Q nói là nhớ hết những gì thời phổ thông rồi hỏi dồn mình để tóc dài hay ngắn, xoăn hay thẳng, đen hay đỏ tím vàng. Tớ à… vẫn nh

Nỗi nhớ ảo

Hình ảnh
 Ảnh: Internet Không biết nữa, không biết vì sao mà nhớ, chỉ thấy mong ngóng xa xôi vậy thôi. Lại tháng 9 rồi đây là tháng mình thích nhất trong năm. Tháng 9 này chẳng biết có gì mới không. Mình mong một điều gì đó đổi khác để ít ra thấy mình được an ủi. Mùa này quê mình rất đẹp, sắc xanh ngả vàng. Núi đồi, cánh đồng, rặng cây thay màu áo mới. Không khí trong lành hơn với những làn gió dịu mát. Nắng đỡ gay gắt và vào buổi tối chút se lạnh tạo cảm giác êm ái, thú vị. Mình muốn về quê nhưng vẫn còn phải chờ đã. Mình vẫn tự nhủ đừng vọng tưởng, mong ngóng những điều xa tầm tay với. Nhưng mà… nhớ thì vẫn cứ nhớ thôi, không phải muốn quên mà được. Ờ mà cứ nhớ đi để tạo cho mình chút thi vị, chút đợi chờ, mơ mộng… Dù gì thì vẫn chỉ là những khoảng trống. “Cá nước, chim trời” biết bao giờ… Mình sợ cái cảm giác mong manh của sự gặp gỡ và chia xa… Ừ thì cứ nói về ảo ảo, thật thật. Chẳng cao siêu với những khái niệm, định nghĩa làm gì. Con người ta cứ năng trò chuyện với nhau, q