Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 1, 2010

Mênh mông biển trời

Hình ảnh
Ảnh: Internet Nhiều ngày trôi qua trong đầu vẩn vơ những ý nghĩ lạ lắm, những ý nghĩ về một người em chưa quen. Có một lần trong giấc mơ, một giấc mơ thật lạ lùng, em mơ thấy ý trung nhân của mình . Anh xuất hiện rất đường hoàng, đằm thắm, dịu dàng và… thật buồn cười khi anh ấy là thầy giáo của em. Một thầy giáo có cái tên rất lạ: HT. Trong thực tế em chưa hề quen biết người nào có cái tên này. Còn những thầy giáo của em thì…từ xưa đến giờ  em chưa bao giờ có ý nghĩ… như thế. Vì giống như Face từng nói là họ hàn lâm quá, chắt lọc quá… em sợ. Chúng em có được một buổi chiều bên nhau đầm ấm, dịu dàng giữa thung lũng của miền cao nguyên mênh mông, bồng bềnh sương khói. Tiết trời lành lạnh, chàng cởi tấm áo khoác, âu yếm khoác nhẹ lên vai em. Một cảm giác êm đềm, ấm áp khe khẽ len vào tim rất đỗi yêu thương. Và cứ thế… chúng em đi bên nhau như để cảm nhận hơi thở của đất trời, của sương khói, của tình yêu dịu ngọt. Và… chỉ thế thôi, giấc mơ êm ái quá. Em thực lòng tiếc nuối khi tỉ

Cho anh...!

Hình ảnh
Ảnh: Internet Em chẳng có giấc mơ nào gửi mùa đông Giữ cho lòng người phương xa ấm lại Chỉ có thể đến bên người mãi mãi Ru bình yên ngày nắng mới lên xanh Hạnh phúc nào hơn khi được ở bên anh Dẫu em biết chỉ trong tâm tưởng Chỉ thế thôi mà lòng vương vấn quá Ẩn sâu nơi tim nỗi nhớ một người xa Cơn gió mùa đông gợi nhớ những câu ca Hát về một tình yêu bất tử Rất có thể màu chia ly khoác lên trái tim người viễn xứ Nhưng tình yêu chúng mình luôn ở mãi trong nhau Yên Vũ, 19.01.2010

Nhìn về hạnh phúc

Hình ảnh
Ảnh: Internet Anh, Em cứ nhìn về bên kia, nơi có miền hạnh phúc xanh tươi ấy bằng ánh mắt ghen tị, hoài nghi. Chiều nay trở về sau những chuyến đi khá dài đầy mệt mỏi em lại lang thang. SG rồi cũng có lúc tĩnh lặng, bình yên sau những cuồng, quay náo nhiệt. Một năm mới lại đến rồi… Tháng năm mải miết chạy theo vết chân của loài tuấn mã. Có bao giờ anh chợt nghĩ đến em? Ừ, cũng nhiều năm rồi kể từ khi em nhận thức được sự cô đơn, nỗi buồn luôn hiện hữu và hiểu rằng em chưa từng có được một người yêu thương em thực lòng. Những lúc đi về một mình như thế này cảm giác trống trải, đơn độc lại trỗi dậy trong em. Và tất nhiên rồi, em lại tự an ủi mình: “Em đã quen rồi không có sự quan tâm, chăm sóc, yêu thương của một người. Bởi đơn giản người ta không cần em”. Và mỗi khi có cảm giác luyến mến ai đó em lại dặn lòng: “Đừng nghĩ đến nữa nhé, sẽ chẳng có kết quả gì đâu”. Cũng có lúc ngỡ như gặp được nơi góc khuất đời thường một bến đỗ, nơi che chở, nơi mình có thể nương tựa mỗi l