Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 8, 2012

Em & Đêm

Hình ảnh
Nàng cuốn mình vào tấm chăn đêm nghe mùa về tĩnh lặng. Đêm không lao xao gió, không thì thầm mưa, không bóng trăng mờ tỏ. Dòng sông cuốn mình vào đêm nghe nước buồn thổn thức. Gió triền sông hiu hắt, mưa nhẹ tênh… Lời thì thầm vọng về từ một nơi nào đó xa lắm… Mêng mang, thấm buốt… Mùa thu lặng lẽ qua! Rồi cả cái tĩnh lặng, cả cái thổn thức cũng dường như xa, dường như tan vào khoảng không, vào sắc màu thời gian đang chuyển. Chỉ còn lại nàng, một mình với bóng đêm không vui không buồn. Tất cả chỉ là những khoảng trống thăm thẳm vô cùng… Nàng không biết, không nghe, không hiểu cả những năm tháng qua đi, cả bản thân mình. Cuốn mình vào tấm chăn đêm bỗng dưng nàng khóc… Không hiểu là vì sao Yên Vũ, T8.2012

Tình Yêu Không Màu

Hình ảnh
Ảnh: Internet Em mỏng manh lẫn vào vạt cỏ Người mải miết đi nên chẳng liếc nhìn Gió thổi ngược chiều em vẫn lặng im Trong khoảnh khắc trái tim mình se thắt Một cái nhìn thôi, êm đềm dịu mát Sao người cứ đi quên cả liếc nhìn Em chênh vênh lẫn vào cỏ tím Tiếng hạc bên trời đượm nỗi thương mong Trong nhập nhoạng bóng chiều hờ hững xuống Màu của đêm thao thức điệu tiêu buồn Giấc mộng huyền không tuổi đã bao năm Mà bến mơ hoa còn đợi khách du thuyền Mùa đã vắng nay nhuộm màu xuân muộn Hạ giấu cánh mềm đợi khách du tiên Hồn mỏng ướt giọt sương mai còn đọng Tình yêu không màu trong suốt một màu trong YÊN VŨ. 25.02.11

…!?

Hình ảnh
Ảnh: internet Chỉ là… để biết trái tim mình không vô cảm. Tận hưởng chút gia vị ngọt ngào tạo hóa ban tặng cho ta. Chỉ thế thôi… Lâu rồi em không thêu dệt cho mình những tin yêu khi biết tất cả sẽ chỉ là hư ảo. Cũng có những người tỏ ra chân thành muốn quan tâm, chia sẻ, yêu thương em. Nhưng em chỉ thấy một cảm giác trống rỗng, một cảm giác như mình đang rơi xuống đáy sâu u tối. Trốn tránh… và dường như không ít lần em làm tổn thương người khác. Có lẽ vì vậy mà em vẫn cứ đi về một mình giữa chênh chao dòng đời xuôi ngược. Băn khoăn… con đường thì xa và tháng năm thì dài quá. Bất chợt… chiều nay rồi sẽ có mưa chăng? Để bớt nắng, để bớt buồn, để bớt những nghĩ suy… Em cần phải đi tiếp về những ngày có nắng, về những ngày yêu thương, về những ngày có thể là thật nhiều giông bão... Đám mây xám bay ngang đỉnh trời viễn xứ Chiều mưa giăng giăng day dứt nỗi niềm Biển vẫn dịu dàng hát khúc ru êm Con sóng nhỏ vỗ về thương nhớ Cứ lặng lẽ cánh buồm nâu theo gió Mãi ngàn năm sao c

Tình như trăng lên

Hình ảnh
Từ độ người đi trăng ngẩn ngơ Thu sầu vằng vặc bến sông thơ Liễu mềm rủ bóng in bờ vắng Thao thức cùng trăng đợi thuyền mơ Ảnh: Internet Trăng càng muộn càng lạnh. Trăng càng lạnh càng ngọt, vằng vặc chiếu xuống nhân gian. Mọi người đã yên giấc chỉ còn em dưới ánh trăng suông. Trên trời dải ngân hà lấp lánh những vì sao khuya u buồn. Trăng khi tròn khi khuyết, tình khi vơi khi đầy. Tình như trăng lên, tình càng xa nhớ nhung càng nhiều, yêu thương càng đầy. Trăng lên tình thêm nhung nhớ… Dẫu đôi khi em cứ lơ mơ về cái điều gọi là tình yêu ấy, và thật ra thì em chẳng biết mình (nên) nhớ thương ai. Lại nhớ về vài dòng xưa cũ, từ cái thời em chưa hình dung ra người trong mộng như thế nào nữa, thế mà xem ra cũng yêu thương tràn đầy: Trăng thu vàng soi bóng Lá thu rơi đầy sân Nhớ thương giăng một cõi Vầng trăng khuyết bóng tàn Xa xăm về nơi ấy Ai có biết hay chăng Ân tình ta vẫn mang Mơ hợp khuyết trăng vàng Nhớ trăng! Yên Vũ, 2012

Sonate mùa thu

Hình ảnh
Ảnh: Internet Bên dòng sông xanh Cánh diều thôi, chẳng còn bay nữa Những chiếc lá theo dòng sông Mê mải cuốn xa rồi Từng nốt trầm rơi Bản sonate trong đêm cất lên giai điệu buồn thánh thót Cô gái lắng nghe đời mình mê khúc một lần quen Anh vô tình bước qua mùa thu lỗi hẹn Một chuyến bay dài băng qua dải bình nguyên Xóa đi màu xanh trải mùa thu ký ức Ký ức tìm về sonate thẹn ánh trăng Rồi nghe mùa đông ào về trong đêm trắng Có một tình yêu đi qua mùa thu Vầng trăng hao khuyết Bản sonate trong đêm Trỗi lên giai điệu buồn réo rắt Quả cầu tuyết mải mê lăn  Giữa vạn phần linh cảm một đời yêu Yên Vũ – SG ngày ấy.

Tự khúc

Hình ảnh
Ảnh: Internet Những sắc màu của ngày hôm qua không còn nữa Khoảng tĩnh lặng của đêm ẩn giấu một nỗi buồn Em đi về phía anh cánh cửa thiên đàng đã khép Đêm mộng hoài xuân xoá dấu vết thanh tân Yên Vũ, 16.11.07

Thư tình…!

Hình ảnh
Miền nhớ, ngày… tháng… năm… Ảnh: Internet Anh…! Rất muốn ngọt ngào, dịu dàng gọi tên anh nhưng em chưa nghĩ ra được cái tên nào hay để đặt cho anh. Em không thích gọi anh bằng cái tên mọi người hay gọi. Vì em muốn anh là một cái gì đó của riêng em. Vậy là chúng mình lại xa nhau. Ơ mà cái khoảng cách địa lý thì vẫn thế, dài dằng dặc và xa xôi cách trở khôn cùng. Nhưng mà em cũng chả biết được, có thể em đụng anh chan chát hàng ngày đấy thôi, rồi lại chẳng nhận ra nhau. Tiếc! Cái rét đầu đông se lạnh, lòng em lại có chút ấm khi nghĩ đến anh. Tuy rằng giữa chúng ta không thề non hẹn biển, cũng chưa từng dám nghĩ sẽ là của nhau nhưng hẳn là đã có nhớ đến nhau mỗi ngày phải không anh? Nếu không anh đã chẳng cần tìm đến em làm gì và những chia sẻ cũng không cần phải rõ ràng đến thế. Mình cứ phớt lờ nhau đi như mỗi ngày ta qua phố, lướt qua bao người. Và như thế… em sẵn sàng quên anh ngay thôi. Anh thân yêu! Em đã lỡ nhớ anh rồi. Một giọng nói ấm áp, yêu thương. Một nụ cư

Nhớ anh mùa thu qua

Hình ảnh
Ảnh: Internet Cơn gió trở mình cuốn vào đêm nỗi ưu tư của em Trăng cô liêu rọi vào khoảng không nỗi niềm mong nhớ Em ngước tìm một vì sao xa Từng giây phút trong cuộc đời em lặng lẽ đi qua Mà giấc mơ xưa vẫn còn thổn thức: - Anh đâu rồi, hoàng tử của lòng em? Có một nụ cười như thắp lửa trái tim Sưởi ấm lòng em đi qua mùa giông bão Giữa bao la đất trời lớn rộng Bất chợt thèm hơi ấm một vòng tay Bất chợt thèm như cơn gió heo may Nhè nhẹ thổi về miền yêu mong nhớ Bất chợt thèm như nắng chiều mắc cỡ Giấu vạt áo mềm sau ngọn núi trầm tư Em vội nhặt về những chiếc lá mùa thu Viết lên bài thơ về một tình yêu bé dại Gặp hoàng tử của lòng mình trong giấc mơ xưa Lòng chợt buồn chiều rả rích cơn mưa Mênh mông là bể dâu làm sao ấp ủ Những yêu thương chưa chạm tới bao giờ Thu đến rồi đi phai nhạt sắc màu thơ Sao giữ trọn những mùa yêu nhung nhớ Con đường xa, tháng năm dài cách trở Biết đến bao giờ em gặp lại giấc mơ Nhưng anh đâu chỉ là

Đi qua miền ảo vọng

Hình ảnh
Ảnh: internet Bằng sự nồng nàn nào đó Màu yêu còn thắp lên Ngọn lửa cuối thu ráng trời rực rỡ Cơn mưa nói với em lời từ tạ sau mùa Anh trở về Nơi ấy ngày xưa Giữa nồng nàn hương cỏ Nơi cánh rừng hoang Đàn chim thiên di rủ nhau về xây tổ Nơi còn đó một tình yêu ấp ủ Nơi chớm mùa hoa ngây ngất giấc mơ đầu Những điều gì sẽ ở lại trong nhau Cho màu mắt em long lanh, rạng rỡ Hạnh phúc đơn sơ, giản dị đến không ngờ Đưa em trở về yêu dấu ngày xưa Em trở về Nơi ấy ngày xưa Bên dòng sông mênh mông khói tỏa Lời ru nhẹ rơi trong vắt tiếng quê nhà Nơi bình yên tuổi thơ đã đi qua Là ký ức yêu thương, vẹn nguyên, trong trẻo Theo tháng năm giờ đã lùi xa… Ta trở về Nơi sương giăng Vạt cỏ may tím loang chiều bạt gió Anh không nói về sự lãng quên nào đó Còn em sẽ giữ lặng im Để ru khe khẽ trong tim Mỏng manh cánh nhạn trông tin, nhớ người Yên Vũ, 10.11.2011

Gửi lại mùa thu

Hình ảnh
 Ảnh: Internet Vẫn những con đường của một buổi sớm mai êm ả, tập nập dòng người lướt qua. Vẫn bên cây cầu bên này nhìn sang cây cầu bên ấy, thấy tất cả phủ một lớp sương mờ ám ảnh. Ánh sáng chỉ đủ để cảm nhận rằng nỗi lạnh lẽo, cô đơn trong em sẽ được lấp đầy bởi một ngày nắng đang lên. Mặt trời hồng, mặt trời rực thắm với ánh nắng diệu kỳ khỏa lấp trong em rất nhiều nỗi niềm. Có một nỗi niềm em không thể nào chối bỏ. Đó là nỗi nhớ anh…! Mỏng manh tơ trời, dòng đời xuôi ngược. Thế giới rộng dài như dần thu hẹp lại để có một ngày mình tương ngộ cùng nhau. Vẫn những con đường quen, mùi hương hoa sữa nồng nàn cuối thu như nhắc nhở với em thời gian trôi nhanh lắm. Thời gian có thể phôi pha nhiều thứ như một sự lãng quên chẳng thể đặng đừng. Dừng lại một chút giữa những âm thanh ồn ã, náo động của đời người để lắng nghe tiếng mưa về trong trẻo. Vẫn theo em trên những con đường quen hương hoa sữa nồng nàn xa xăm mà gần gụi. Em lại trở về cùng nỗi yêu thương. Tơ vương ráng hoàn

Trường Tương Tư

Hình ảnh
Ảnh: Internet Tháng tám mùa sang lặng thầm đời im gió Vén bức rèm đêm em dõi mắt trầm tư Heo may nhẹ lắt lay tình hoa cỏ Xa xôi ơi, nhung nhớ mấy cho vừa Biết bao giờ người trở lại vườn xưa Hong chớm yêu thương, dịu bớt mong chờ Khơi làn gió mát gợi tháng ngày vui sống Em vẫn cứ khắc khoải buồn, trông ngóng Một bóng hình, một nhung nhớ, khát khao Bao yêu thương người nồng thắm gửi trao Là ký ức dịu êm, ngọt ngào xúc cảm Em vẫn tin một ngày xanh nắng ấm Anh nắm tay em đi giữa đại ngàn… Ngơ ngẩn chiều về, một khúc quan san Ào ạt đổ vào lòng phố xá Con đường bình yên lá vàng rơi hối hả Ta hẹn tìm nhau, câu hát tương phùng Mênh mông! Thu quá mênh mông…! Trường tương tư thổi - muôn trùng cách xa Yên Vũ, 18.8.2011

Một chút tôi

Hình ảnh
Ảnh: Internet Có lẽ ai cũng chọn cho mình một con đường bình yên, êm ả làm bến đáp. Ừ, thì phụ nữ ai cũng thế. Tìm cho mình một người chồng vừa ý, không vừa ý cũng chẳng sao. Miễn là có một bến đậu, một mái ấm, một bờ vai để dựa vào mỗi khi mệt mỏi. Cũng có lúc trong đầu tôi thoáng qua ý nghĩ đó. Rằng thôi tình yêu chỉ là những điều viển vông, mơ hồ chẳng khiến cho ta phải chờ đợi mỏi mòn, mải mê tìm kiếm giữa muôn mặt đời thường. Rằng thì cứ đồng ý đi, một ai đó nói yêu mình và sẵn sàng cho một đám cưới. Lấy chồng, sinh con. Trách nhiệm làm vợ, làm mẹ che lấp đi những mộng mơ thời con gái. Rồi thì… cuộc sống cứ thế trôi… đến một lúc nào đó ngoảnh lại màu thời gian đã phôi pha mất rồi. Nhưng tất cả những điều ấy chỉ gói gọn lại ở những nghĩ suy. Tôi đã rùng mình khi nghĩ đến một người vừa tỏ tình với mình. Rằng nếu như mình đồng ý, nếu như mình về sống với người ấy thì sao đây. Cuộc sống phải chăng sẽ là địa ngục. Và tôi không thể… Vẫn là sự quẩn quanh, dường như tôi không

Khát

Hình ảnh
Ảnh: Internet Em khát anh Như vòm trời đêm khát gió đùa trăng Như cánh đồng sương khát trưa ấm nắng Như ánh mắt anh nhìn em say đắm Ánh mắt dịu dàng muôn triệu sao xa Em khát anh Như cây mùa đông khát mưa mùa hạ Như ngày mùa xuân thắm sắc muôn hoa Nuối tiếc, âm thầm, nhung nhớ thu qua Tàn phai lá đổi màu chiều nắng nhạt Những mảnh hồn ươm vị yêu mặn chát Nước mắt em buông từng giọt lăn trầm Khoảng chiều buồn vang vọng tiếng chuông ngân Thanh âm ấy có làm nguôi xáo động Vẫn lặng lẽ một mình trong cõi mộng Thương mãi ngàn năm câu hát tình nồng Em khát khao gì, mong mỏi, ngóng trông Thì anh hỡi… lời yêu còn phong kín Đừng trách hờn sao chẳng thể yêu tin Chẳng thể cùng nhau trọn vẹn ái tình Cùng đi hết những tháng ngày ước hẹn Có khát khao… chỉ riêng mình em biết…! Yên Vũ, 29.11.2011

Lương Duyên

Hình ảnh
Ảnh: Internet Giật mình nhìn bóng mùa sang Người đi muôn dặm gió ngàn phiêu linh Vì sao duyên phận chúng mình Ngậm ngùi dâu bể ân tình phôi pha Mỏi mòn trông ngóng tin xa Trời đông lạnh lẽo trăng ngà lẻ loi Bẽ bàng sương tuyết nhẹ rơi Mải mê mê mải dòng đời quẩn quanh Ngày qua ngày lại nhớ anh Song thưa một bóng mỏng manh u sầu Tháng năm năm tháng dãi dầu Tương tư chi để mái đầu bạc phơ Yêu anh yêu tự bao giờ Yêu anh em vẫn đợi chờ nhớ mong Mai này anh có về không Anh về sưởi ấm tình nồng trao em Yên Vũ - 15.08.2012

Em Vẫn Bình Yên

Hình ảnh
Ảnh: Internet Em vẫn bình yên đi, về Trên con đường ngợp nắng hanh hao Hàng cây xanh gọi gió vẫy chào Gửi sắc lá bức tình thư mộng ước Là lời hò hẹn Bao giờ ta gặp nhau? . Em vẫn bình yên trở lại Bến sông xưa đôi lần hò hẹn Gợi nhớ thương câu hát hôm nào Thành phố đêm nay ngợp ánh sao Chiếu lấp lánh xuống dòng sông lạnh Em tìm vì sao anh Vẫn tỏa sáng một màu xanh kỳ ảo Là lặng lẽ - bình yên Là ồn ào - giông bão Giữa dải ngân hà đơn độc, lẻ loi . Em vẫn bình yên chở tháng năm qua Gọi chút nắng về hong kỷ niệm Đếm màu thời gian Áo hào hoa phai bạc Những gì là hư hao Những gì là được, mất Còn đọng lại vẹn nguyên trong ký ức Có thể là hư hao Có thể là được mất Anh có còn day dứt những mùa xưa?

Xúc cảm

Hình ảnh
Ảnh: Internet Chẳng thể thức tỉnh để thấy con đường rộng dài phía trước. Mùa xuân, những sắc màu tươi non gợi nhớ về những giấc mơ ngày thơ dại. Giấc mơ sẽ không còn nguyên vẹn như ngày xưa, có anh và ánh sáng lấp lánh chiếu sáng cuộc đời em bằng những sắc màu của hạnh phúc và niềm hy vọng. Con đường trở nên quá dài, năm tháng trở nên xa xôi và em trở nên lặng lẽ... Giữa những gì tưởng chừng như bình yên ấy, lặng lẽ ấy vẫn xao động những cơn sóng ngầm. Những con sóng ngày đêm biết khóc, biết cười, biết cả nỗi cô đơn và những khát khao. Điều em cần suy cho cùng rất đơn giản: Một dáng vẻ bình dị, một suy nghĩ giản đơn và một trái tim nhiệt thành Em đã gặp, đã cảm nhận và hiểu được rằng những điều như thế rất khó tồn tại. Vì thế, mùa xuân vẫn sẽ đi qua, bình nguyên xanh chỉ là một giấc mơ rất nhỏ mà ai đó không cần phải nghĩ tới. (Hồi nhỏ, em rất thích xem bộ phim ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên nên mới có một giấc mơ như thế) Em cũng nhận ra rằng chưa một ai thực sự dành cho mì

Mơ Thu

Hình ảnh
Ngày là gió, đêm là mơ… vẫn là em, vẫn thế. Đong đếm một giấc mơ cho riêng mình. Phải chăng mùa vẫn đợi, đưa em qua những ngày thu yêu thương… Nơi có mong và nhớ, nơi có những nụ hôn nồng cháy không ngờ. Nơi bắt đầu của bình minh lên tỏa sáng một ngày vui. Ảnh: Internet Thế rồi mùa cũng đến Thu ngập đường lá rơi Vòm trời xanh thao thức Êm đềm gió muôn nơi Nắng vàng bên khung cửa, chiếu sáng tâm trí em bằng những yêu thương trong trẻo, ngọt lành. Lâu không về thăm nhà. Chắc giờ khế chín cây nhiều lắm. Những quả khế vàng ngọt lịm đi cả vào giấc mơ em. Năm nay không mưa nhiều, vườn không có nhãn và na đâu. Thật tiếc nhưng biết làm sao... Thiên nhiên đâu phải lúc nào cũng ưu đãi cho con người. Mấy ngày nay mưa rơi. Những cơn mưa ẩm ướt khiến lòng vương chút buồn. Thời gian vẫn lặng trôi còn mình vẫn thế. Âm thầm mơ một chuyến đi xa, một điều gì đó mới mẻ và đổi khác. Và tất nhiên điều đó phải tốt hơn hiện tại. Mong cho nhà mới mau mau hoàn thành, nhưng cũng sợ vì phả

Hoa Nắng Lưng Trời

Hình ảnh
Em về mênh mang triền đê vắng. Cánh đồng mơn man xanh ngọn gió trong lành. Mùa dịu dàng khúc hát bến sông trăng. Em về dòng sông xanh. Lấp lánh ánh mắt ai bên nhành liễu rủ. Sáng bên trời một nỗi nhớ êm êm. Em về nắng vàng con đường nhỏ. Gió đưa tiếng hát lưng đồi thơ ngây. Mây trắng lượn bay mềm dải lụa. Em về dòng suối mát rì rào khúc tự tình của núi. Nghe đâu đây lời ca trong vắt, vút cao. “Từ vòm trời cao lung linh ngàn tia nắng, từ dòng suối reo rì rào lời ca, từ ngàn bông hoa lung linh hé cười, bông hoa trắng trong như tình của em”. Những đốm sáng lóng lánh, kỳ ảo bập bùng cháy theo chiều gió, đung đưa trên những tàn cây, ngọn cỏ, đậu trên những cánh đồng, tuôn theo con nước nhẹ trôi… Êm đềm, dịu dàng, nồng nàn cháy mãi không thôi. Em đứng bên đời xanh dịu dàng hương cỏ. Óng ánh sắc tơ giăng mắc lưng trời. Tươi thắm sắc vàng thơm nồng hương mùa hạ. Những chiếc lá no căng viên mãn ngóng rong chơi. Nhan sắc mùa hạ xinh tươi thế, đẹp đẽ thế. Nhưng sẽ ít người nhớ đ

Quán Trọ

Hình ảnh
Ảnh: Internet Chẳng hiểu sao tôi lại có ý nghĩ : Đời mình là một quán trọ. Một quán trọ dành cho riêng anh Vị khách đến từ một miền phiêu lãng…Tôi đợi chờ, hy vọng một ngày anh đến. Nhưng…anh đến rồi đi, gieo hồn tôi nỗi đau, niềm thương day dứt. Anh ra đi đời tôi thành quán trọ…Một quán trọ cũng như ngàn vạn quán trọ nơi anh đã đi qua. Nó chẳng để lại trong anh một điều gì cả. Anh sẽ chẳng nhớ nên cũng chẳng phải quên…Như vậy cũng tốt, bởi tôi cũng không muốn anh sẽ như tôi, sẽ là một quán trọ dành cho một người… Có ngàn vạn điều ta muốn quên đi, có ngàn vạn điều ta phải nhớ…Vậy là có lúc ta phải lựa chọn mình nên quên hay nhớ…Thật khó anh ơi! Vì em chẳng muốn mình lại thêm một lần làm quán trọ. Quên đi, biết đâu em sẽ lại đi trên con đường xưa cũ. Nhớ ư? Làm sao em có thể yêu tiếp một người. Đời như một vòng quay…Em đi, cứ đi mải miết trên con đường của mình để rồi một ngày gặp lại bóng dáng anh trong ảo mộng xa xôi…chợt không xa xôi mà hiện hữu ngay trước mặt. Giống như kh

Thông điệp

Hình ảnh
Chú sâu róm giấu mình trong kén Mong một ngày ước hẹn bướm hoa Em ngọt đắng trong cô đơn đày đọa Đóa mộng ngày xưa vụt hóa thiên đường Tự an ủi mình bằng những giấc mơ cho một ngày nắng lên... Vậy thôi! Ảnh: Internet Yên Vũ