Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 8, 2010

Suy tư

Hình ảnh
Ảnh: Internet Trong tĩnh lặng vô biên xào xạc lá lìa cành Phố ngả nghiêng sầu chiều bất chợt mưa giăng Sâu trong đôi mắt em khoảng trời buồn vô tận Anh có trở về cùng nắng ấm thu sang? 29.8.2010

Dương Cầm Mùa Thu

Hình ảnh
Ảnh: Internet Thu trải nắng vàng ươm suối tóc Én reo vui chao liệng giữa mây trời Nhè nhẹ gió đưa nồng nàn hương cỏ Bâng khuâng chiều nhung nhớ một người quen Ta đón chiều lên dạo khúc đàn đêm Romance nhé cho dịu dàng, say đắm Cho nồng nàn đôi mắt em nhìn ta Đưa em vào sâu thẳm trái tim ta Giờ nơi ấy em nhớ ta không nhỉ ? Cơn nắng chiều phai nhạt sắc, hư hao Ta thao thức giữa đêm dài lạnh giá Nghe như trong tim một phím tơ chùng Em về phố xa hoàng hôn buồn tím ngắt Con đường chiều ngơ ngác lá me rơi Em đi rồi còn mình ta ngóng đợi Dương cầm mùa thu dìu dịu níu chân người YÊN VŨ, 8.2010

Phai phôi

Hình ảnh
Ảnh: Internet Thanh sắc thời gian phai bạc má hồng Tóc liễu xanh đã điểm màu sương tuyết Đường trần em đi nào ai hay biết Đến bao giờ đời ngả bóng chung đôi Vẫn chỉ là ảo mộng mà thôi Thương chi mãi tháng ngày không hẹn Đời em mãi con thuyền không bến Mê mải theo dòng nước cuốn lênh đênh Yên Vũ, 26.8.2010

Vô cảm

Hình ảnh
Ảnh: Internet Nghe trái tim mình đau Đường trơn cơn mưa sầu Khoảng trời buồn vô tận Ôi, đời sao quạnh hiu Có những phút giây tình cờ bước qua đời nhau để lại ánh nhìn lưu luyến. Con đường chiều mùa thu chợt bừng lên nhiều ước vọng yêu thương. Có những ánh mắt, nụ cười, lời yêu thương đã đi vào sâu thẳm lòng nhau. Tưởng chừng như tất cả những điều dành cho nhau chỉ là niềm vui của những tháng năm êm ái nhiều hạnh phúc. Nhưng không...! Những xúc cảm mong manh, những yêu thương đến đi vô thường... Sau những vòng xoay của thời gian, ưu tư, đớn đau, chờ đợi, níu kéo... rồi cũng chỉ rơi vào vô vọng. Nhưng khoảng trắng xếp lớp, xếp lớp lên những mong manh chồng chéo rồi bất chợt vỡ tan Vô cảm...! Ta sẽ đi qua những nỗi buồn của đêm, chờ một ngày mai trời bừng sáng. Con đường chiều với những khúc ru êm, không mong đợi gì nữa phải không ngày hôm qua? Yên Vũ, 2010

Chờ một ai đó thật khờ

Hình ảnh
Ảnh: Internet Một mình ngồi đếm thời gian Ly cà phê nhạt đắng Chờ anh Đợi anh Trong nỗi buồn hoài vọng một niềm yêu Khuấy không gian Vang lời ca Trịnh “Hạt bụi nào…” “gửi gió cuốn đi” Giọt nước mắt Sắp không còn thương nhớ Người xa Tình xa Giọt nước mắt sắp không còn thương nhớ Thì vẫn là cũ thôi. Mưa bất chợt, lòng buồn bất chợt… Sigh…. Một người bạn đã viết comment cho mình trong bài Lời của trái tim yêu cái tiêu đề này: Chờ đợi một ai đó thật khờ. Ai đó có khờ như mình không nhỉ? Yên Vũ, 15.8.2010

Mấy cậu bạn quỷ sứ

Hình ảnh
Ảnh:Yên Vũ Cứ lâu lâu mấy cậu bạn từ thời cấp ba của tớ tụm lại nhậu nhoẹt là y như rằng điện thoại của tớ đổ chuông dồn dập. Chẳng phải là các cậu ấy quá quý mến tớ đâu. Dù rằng tớ đã được liệt vào hạng vừa quý vừa hiếm nhất lớp đấy. Vì chỉ có một mình tớ cô đơn toàn phần cho đến tận bây giờ. Có nghĩa là các cậu ấy có thể phiền nhiễu tớ vào buổi tối mà không sợ ai đó ghen. Mấy cậu ấy càng ngày càng hư, leo lẻo tiếp thị bản thân và còn đòi chống ế cho tớ. Đương nhiên là tớ sẽ tìm cách đáp trả thích đáng: Mấy cậu toàn hàng secondhand hoặc hết date rồi, miễn bàn nha. Tại tớ có nhiều người yêu quá nên chưa biết chọn ai, bỏ ai đó thôi. (Híc! Được thế cũng đỡ. Mình nổ ác…:) Tớ hỏi cậu lớp trưởng: Baby nhà cậu thế nào rồi? 2 tuổi, béo khỏe Thế bao giờ cưới vợ cho nhóc? Thì đợi em để cưới đấy Ức quá, tớ kêu trời: Lấy tớ về để gọi bằng bà à? Không đến mức đó đâu. Cậu vẫn còn trẻ lắm mà. Cậu này dã man dễ sợ. Ngày xưa hiền hiền thế, giờ thì… Mấy cậu này bị vợ kìm kẹp dữ

Nỗi niềm trong đêm mưa

Hình ảnh
 Ảnh: Internet Ngoài trời đổ mưa Vòm trời đêm nay sẽ vắng Những vì sao khuya gợi nỗi nhớ về anh Con đường đêm lạnh lùng cơn gió Ru đời đi hoang, ru tình lang thang Giữa muôn trùng đêm cồn cào hơi thở ấm Nghe sóng tình lên cuộn vỗ âm thầm Ngoài trời đổ mưa Cơn mưa rào ào ạt cuốn vào đêm Như giấu đi những nỗi niềm riêng của ta Về phía không anh sâu thẳm, u buồn Ở bên kia Bầu trời đêm nay đã khác (?) Chỉ còn bên ta lệ sầu vương gối Mưa cứ rơi đều, rơi mãi người ơi Ngại ngần tim cất tiếng gọi tên người Mong ước đêm mai vòm trời khuya trăng tỏ Nỗi lòng của ta vì sao kia đã rõ Thì người ơi, xin hiểu thấu tình ta…! Yên Vũ,6.8.2010 P/S: Ngoài trời mưa buồn quá, tự nhiên muốn viết vài dòng lưu lại. Cô đơn & buồn!

Và Nỗi Nhớ

Hình ảnh
 Ảnh: Internet “Cho đến bây giờ anh vẫn ngỡ như một giấc mơ, một giấc mơ đã mang đến cho anh mọi cung bậc xúc cảm. Một giấc mơ mà anh đã tự tay giết chết nó, không cho cả anh và em một cơ hội…” Em hay ra phía Nam SG hóng gió. Mùi hương cỏ nồng nàn gợi nhớ cánh đồng quê thân thuộc, lũy tre làng xanh mát, một tình quê ấm áp, thân thương. Tất cả vẫn luôn như thế hoang dại, đơn sơ nhưng đẹp lung linh trong mắt em. Và … nỗi nhớ cứ lẩn khuất đâu đó trong cỏ cây, trong dòng sông, trong nắng sớm, trong cái bàng bạc của sắc chiều, trong sương khói và trong những yêu thương, trong tâm tưởng. Một tình yêu tưởng chừng như một giấc mơ thoáng qua trong đời em nhưng đã ở lại trong em thật lâu, rất lâu. Khi ra đi anh đã mang theo giấc mơ của em, sự hồn nhiên, vô tư trong em. Nhưng những thứ ấy rồi cũng chẳng là gì cả. Chỉ biết nỗi nhớ là không thể chối bỏ được. Có những lúc em nghĩ rằng em đã thực sự yêu, rất yêu… Có những lúc em cho rằng tình cảm ấy chỉ thoáng qua thôi, sẽ quên n

Lan man về cuộc đời

Hình ảnh
Ảnh: Internet Tự nhiên tôi nghĩ nhiều về kiếp phù sinh và cảm nhận đời người thật ngắn ngủi. Và những ước mong của mỗi người không phải lúc nào cũng có thể hoàn thành được, mặc dù nhiều khi điều ấy cũng chẳng to tát gì. Nếu đôi mắt của bé Tú dưng dưng làm cho tôi không thể cầm lòng khi cô bé kể về mẹ mình có ước mong cả đời là được một lần lên Đà Lạt chơi mà không bao giờ có thể được vì cơn bạo bệnh đã bất ngờ cướp bà khỏi tay cô bé. Thì cậu em N lại cho tôi một cái nhìn ấm áp, yêu thương khi em kể cho tôi nghe chuyến du lịch Đà Lạt của hai mẹ con ngày cậu còn nhỏ. Nhà cậu nghèo lắm làm gì có tiền để đi du lịch Nhưng người em của mẹ cậu cứ níu kéo đi cùng, mọi chi phí ăn ở người em này lo hết. Tối hôm đó trong cái se lạnh của miền cao nguyên lộng gió hai mẹ con đi dạo. Trong túi của mẹ cậu chỉ có 2.000 đ, đủ để mua một cái bánh nhỏ cho hai mẹ con chia nhau. Nhưng đối với cậu đây là giây phút đáng nhớ và hạnh phúc nhất mà cậu có được. Cậu chia sẻ với tôi: Giờ thì nhà em đỡ hơn t