Nhớ anh một chút thôi mà

Có phải những đêm trăng mùa hạ sáng quá nên em không ngủ được. Ngồi nhìn trăng mà nhớ một miền xa. Ở nơi ấy bây giờ anh thế nào rồi nhỉ ? Em chỉ mong rằng tất cả vẫn bình yên. Em tần ngần viết thư cho anh, những lá thư chẳng bao giờ đề tên người nhận. Em không khóc vì anh, chẳng bao giờ khóc. Bởi niềm thương em chẳng dám trao người. Chúng ta chỉ là hai kẻ đồng hành xa lạ và cô đơn trên những độc trình đã qua. Có thể quan tâm đến nhau, chia sẻ cùng nhau một chút cũng là vui rồi. Đêm nay ánh trăng mờ ảo và yếu ớt, thứ ánh sáng nhạt nhẽo như tình cảm của chúng ta vậy. Em vẫn ngồi đây, nhớ tới anh với một niềm thương sâu kín. Em chỉ kịp gọi anh là bạn thôi anh à. Và trái tim em cũng chỉ dành cho anh một chút nhớ mà thôi. Một nỗi nhớ không ngày tháng, không kỷ niệm, không vật vã thương đau. Không phải vì em không thực sự quan tâm đến anh mà vì em không có cơ hội. Em không có cách nào khác để bày tỏ ngoài sự im lặng và một nỗi nhớ êm đềm, thẳm sâu trong tim mình. Dù cho người đ...