Nắng

Đâu rồi anh, nắng của ngày xưa? Tinh nghịch, hồn nhiên, trong sáng, vui đùa Vén bức rèm đêm bằng môi hôn rực rỡ Vẽ thế gian mình bằng tình yêu mộng mơ Nắng ngoan hiền giờ chợt thấy chênh chao Lòng ủ dột giữa hai miền sáng tối Gom nhớ thương thành vệt dài nhức nhối Cào xước tim mình đan niềm đau vào mây Chập choạng ngày, chập choạng theo gió lay Xen vào giữa làn mưa, rất mỏng Nắng tan trong mưa, long lanh, mọng nước Trôi giữa đời thành bong bóng mong manh Nắng đâu rồi, anh có biết không? Trong mưa sa lấp lánh sắc cầu vồng Ánh dương vẫn sáng ngời lên rực rỡ Nắng trôi giữa đời, tan chảy trong anh Yên Vũ, 31/05/2014