Mỗi góc khuất của mỗi cuộc đời lại ẩn giấu những nỗi nhớ, những kỷ niệm yêu thương… Những con tàu rồi cũng sẽ dừng lại ở sân ga cuối cùng, mỗi cuộc đời rồi cũng có một kết thúc giống nhau. Con đâu thể trách ai, trách điều gì đã đưa cha đi xa? SG, ngày 3 tháng 2 năm 2009 Cha thân yêu! Bây giờ đã 1 giờ khuya, trời SG mấy ngày nay oi bức lạ, đã đi ngủ rồi mà không thể nào chợp mắt được con lại ngồi dậy, bật máy tính lên và gõ lách cách Con viết thư gửi cha, một bức thư viết bằng hoài niệm, bằng nỗi lòng của một đứa con đang một mình sống xa nhà, đang cảm nhận sự cô độc hiện hữu rõ ràng hơn bao giờ hết. Thấm thoát đã 3 năm từ cái ngày định mệnh ấy, con chỉ biết giấu cho mình một nỗi nhớ mang tên Cha. Con nhớ bóng cha đổ dài trong buổi cuối hoàng hôn mùa hạ, bầu trời đang đổ ráng vàng mỡ gà báo hiệu một cơn giông, lưỡi trai chết liếm một mảng trời tây đen kịt. Cha lại thở dài: Sắp mưa giông lớn rồi đây. Con nhớ đã lâu rồi con không được gọi bố, bố ơi… Những năm tháng tuổi ...