Giải tỏa tí

Ảnh: Internet
Mình hận khả năng tiếp thu ngôn ngữ của mình thế không biết. Nó làm mình vuột bỏ biết bao cơ hội tốt. Có lần bạn L đề nghị rằng sẽ nói với bố bạn ấy giúp mình tìm kiếm học bổng M.A. đi SK nhưng mình từ chối khéo là mình không có ý định ấy (thực sự là vấn đề NN thôi). Tại sao mình không thể nào khá lên được với mấy môn ngoại ngữ cơ chứ. Mới đầu thì mình tí tởn định tìm hiểu về TQ nhưng sau đó nản quá (Vì muốn tìm hiểu về TQ phải thông thạo tiếng Trung). Vì vậy mình quyết định sẽ tiếp tục chương trình M.A với US. Dù sao thì mình cũng tiếp cận với các vấn đề của US khá nhiều rồi, có thể nói cũng biết chút chút về CT, KT, CSĐN… Hơn nữa kỹ năng tổng hợp & phân tích của mình cũng được củng cố ở mức tạm đủ dùng. Nhưng rồi tiếng Anh vẫn là một vấn đề mình chưa thể vượt qua. Quả thật mình chỉ có thể nói chuyện kiểu yes, no, maybe, really, what… Chứ còn những thứ mang tính chất news và chuyên ngành thì mình vẫn ù ù cạc cạc. Thật là chán.  Phải làm sao đây ???
Dù thế nào chăng nữa thì mình vẫn thấy tương lai của mình gắn chặt vào NN. Sự lựa chọn của mình, điều mình thích đều cần có NN để phát huy, nắm bắt và thăng tiến. Vậy mà… rõ ràng là mình chưa thực sự cố gắng. Trong khi đó dạo này đầu óc mình cứ để đâu đâu, không thể tập trung được. Chắc là phải tạm thời quên đi một vài thứ… !
Tự nhiên muốn khóc thế không biết, muốn tìm một nơi kín đáo để khóc thỏa thích cho bớt những buồn bã vớ vẩn ở trong đầu đi. Nhưng rồi chẳng tìm ra chỗ nào thích hợp để khóc. Nên mình trút tất cả vào đây: Bực dọc này, yếu đuối này, nhớ nhung này, lo âu này, và đặc biệt là suy nghĩ không tích cực… hãy tan biến hết đi. Híc!
Hãy cười lên như ngày hôm qua bình yên là thế, em nhé!

Nhận xét

Bài viết nhiều lượt xem

Tầm xuân

Mùa xuân-hạnh phúc-tình yêu

Cẩm chướng

Trông hoa, nhớ người :)