THƯ GỬI CHA


Mỗi góc khuất của mỗi cuộc đời lại ẩn giấu những nỗi nhớ, những kỷ niệm yêu thương… Những con tàu rồi cũng sẽ dừng lại ở sân ga cuối cùng, mỗi cuộc đời rồi cũng có một kết thúc giống nhau. Con đâu thể trách ai, trách điều gì đã đưa cha đi xa?
SG, ngày 3 tháng 2 năm 2009
Cha thân yêu!
Bây giờ đã 1 giờ khuya, trời SG mấy ngày nay oi bức lạ, đã đi ngủ rồi mà không thể nào chợp mắt được con lại ngồi dậy, bật máy tính lên và gõ lách cách
Con viết thư gửi cha, một bức thư viết bằng hoài niệm, bằng nỗi lòng của một đứa con đang một mình sống xa nhà, đang cảm nhận sự cô độc hiện hữu rõ ràng hơn bao giờ hết.
Thấm thoát đã 3 năm từ cái ngày định mệnh ấy, con chỉ biết giấu cho mình một nỗi nhớ mang tên Cha.
Con nhớ bóng cha đổ dài trong buổi cuối hoàng hôn mùa hạ, bầu trời đang đổ ráng vàng mỡ gà báo hiệu một cơn giông, lưỡi trai chết liếm một mảng trời tây đen kịt. Cha lại thở dài: Sắp mưa giông lớn rồi đây.
Con nhớ đã lâu rồi con không được gọi bố, bố ơi…
Những năm tháng tuổi thơ của con đã đi qua bình yên bên mẹ cha dưới mái nhà yêu dấu. Con đã từng mơ ước, khát khao một cuộc sống tươi đẹp như những trang sách cha nâng niu để dành cho con. Đối với cha đó là tri thức vô giá của nhân loại, là chiếc nôi dạy chúng ta cách làm người. Đối với con những trang sách đã từng ấp ủ trong con những khát vọng làm người, được sống, làm việc và cống hiến. Nhưng rồi con đã làm cho cha thất vọng nhiều lắm phải không cha? Và giờ đây con vẫn phải nỗ lực nhiều lắm để đạt được những điều con mong ước, những điều cha vẫn hằng mong được nhìn thấy ở con.
Cuộc sống cứ tuần tự đi qua với chuỗi ngày khó nhọc nhưng vẫn còn đó những niềm vui, sự ấm áp, giản dị và bình yên mỗi khi cha nheo mắt (cha bị cận nhưng về già không cần đeo kính mà vẫn đọc được sách, tuy nhiên mỗi khi đọc mắt cha cứ nheo lại) đọc cho mẹ và con nghe những tuyển tập truyện ngắn hay những cuốn tiểu thuyết kinh điển thật dày. Vào ngày 8.3 cha ra vườn hái những bông hoa xinh xắn mang vào cắm để tặng mẹ. Rồi khi đi Huế cha tìm mua cho mẹ chiếc nón Huế nhẹ, xinh Khi một người bạn lên Lạng Sơn cha gửi bạn mua tặng mẹ chiếc chiếu trúc bởi vì mẹ thường bị nóng ở lưng. Cha viết thơ tặng mẹ nhân dịp tết mẹ tròn 60 tuổi. Và còn nhiều điều khác nữa cha đã làm…
Đối với con cha không thật hoàn mỹ nhưng là một người cha tốt. Cha là người thẳng thắn, không bao giờ say xỉn rồi chửi bới vợ con. Và luôn luôn, lúc nào cha cũng khuyến khích con học hành, mỗi khi con đạt được thành tích cao trong học tập con đều nhận thấy rõ niềm vui trong mắt cha, mặc dù cha chưa bao giờ khen con. Cha là người theo nho học, nhưng tư tưởng cũng rất thoáng, không muốn giữ con gái ở nhà mà cho chúng bay nhảy, sống một cuộc sống tự lập và không cần phải theo sự sắp đặt của bố mẹ.
Con là một đứa con gái ương bướng, ngang ngạnh luôn thích làm theo ý mình và có lẽ con đã làm cha phải buồn nhiều. Con nhớ có một lần năm con học cấp 2, hình như là lớp sáu, cha có hỏi con rằng “Thiều Quang chín chục đã ngoài sáu mươi” nghĩa là gì?
Con trả lời không suy nghĩ: Con không biết.
Cha lắc đầu: Đọc mà không hiểu thì không được rồi.
Con cãi lại: Nhưng cô giáo đâu có dạy con.
Cha nói: Có thể nhà trường không dạy nhưng con phải tự tìm hiểu lấy, đọc thế thì đâu khác gì con vẹt.
Con đã ấm ức về chuyện đó nhiều lắm và nhất quyết không thèm hỏi cha xem ý nghĩa của câu thơ là gì. Lúc đó con quá tự tin, nghĩ mình giỏi và không cần phải nghe người khác nói gì.  Nhưng rồi con hiểu rằng con đã sai. Con đã nhận thức được rằng cần phải hiểu thấu đáo những gì mình đọc, nghiên cứu, nhất là khi chúng mang ra để nói với người khác. Và con từ đó không bao giờ thao thao bất tuyệt về những điều con không nắm chắc.
Con chưa bao giờ xin lỗi cha về điều này nhưng con rất mong ở cha sự tha thứ. Cha hãy tha thứ cho đứa con kiêu ngạo này.
Có lẽ con là đứa con gái hay chọc cho cha cười, trò chuyện cùng cha nhiều nhất. Con và cha thường nói về những câu chuyện, những kiến thức đã đọc được ở một cuốn sách nào đó hoặc bình luận về thời sự, về phim ảnh… rất hợp “gu”. 
Con vui khi mỗi dịp tết từ trường về lại háo hức đi đào sắn dây, củ đậu cha trồng quanh vườn. Con không muốn cha đào bởi vì cha đã già, không còn bao nhiêu sức lực và vì cha mắt kém nên những củ sắn, củ đậu sẽ nát bét dưới những nhát xà beng của cha.
Bàn tay con hơi “tiểu thư”, cầm xà beng đào được vài cái là trợt hết da ở khe ngón tay cái khiến đứa cháu trai lại nói: Thôi dì để con làm cho, da tay dì như da tay em bé ý. Nhưng cậu nhóc mới 12 tuổi đầu thì có được bao nhiêu sức lực, con đành băng bó lại vết thương và hì hục đào tiếp. Tuy đau nhưng mà vui lắm, vì con chuẩn bị có được một nồi sắn dây thơm lừng nhai đến trẹo quai hàm.
Rồi cha đổ bệnh, khu vườn không còn nữa màu xanh um tốt tươi của dây leo củ đậu, sắn dây. Phòng sách yên tĩnh, thoáng mát trở thành nơi cha nằm chữa bệnh Cửa chính trông ra đường được xây lại thành cửa sổ, để rồi mỗi lần đút cơm cho cha ăn con cứ nhìn ra khoảng trời xanh thẳm giữa mùa hè nóng bỏng và lại khóc, những giọt nước mắt khóc thương cha không thể nào khỏe lại, minh mẫn như trước đây nữa. Nghĩa là từ đây con không thể nhìn thấy bóng cha đổ dài trong buổi cuối hoàng hôn mùa hạ, nghe cha thở dài, nói một câu bâng quơ: Lại sắp mưa giông lớn rồi đây.
Giờ đây cha đã đi xa thật rồi, trong giấc mơ con vẫn thấy bóng dáng cha nghiêng nghiêng giữa trời mây miền sơn cước, cha về giữa mênh mông…
Và rồi, con vẫn cứ đi tìm bóng sáng của thời gian chiếu xuống cuộc đời mình, một vòng tay đủ rộng để yêu thương con.
Đêm nay trong căn nhà nhỏ giữa Sài Thành sôi động, cuộc sống luôn vây quanh con bởi những cám dỗ và những cạm bẫy con lại phải đắn đo, suy nghĩ rất nhiều cho mỗi quyết định của mình Nhưng xin cha đừng lo lắng cho con, cha nhé! Con yếu đuối nhưng cũng đủ nghị lực để vượt qua tất cả những buồn vui, chông gai trong cuộc đời mình và cho dù cuộc sống có đổi thay, con vẫn là một cô con gái bé bỏng ương bướng, cứng đầu, vui tươi của cha như thủa nào.
Xin hãy an lòng vì con, cha ơi!
Con gái.
3.2.06-27.2.09a
Ảnh: Internet

Hai cha con bước đi trên cát
Bóng cha dài lênh khênh, bóng con tròn chắc nịch
Mỗi khi nhớ đến cha con lại nhớ đến hai câu thơ này. Con chỉ còn nhớ đó là hai câu thơ trong bài thơ học năm lớp 6. Hình ảnh thật giống với bóng con và cha. Cha cao gầy, con tròn chắc. Con luôn nghĩ trong cuộc đời mình con thật hạnh phúc. Hạnh phúc có cha, có mẹ, có các chị luôn lo lắng cho con. Không tham lam nhiều hơn cha nhỉ ? Niềm hạnh phúc của mỗi người cũng cần phải được san sẻ cho mọi con người. Con nhớ ngày nhỏ cứ mỗi khi tết đến con lại cùng cha và chị chơi tam cúc. Mẹ ngồi xem và vui cười cùng mấy cha con. Cuộc sống không quá sung túc nhưng tạm êm đềm. Đáng lẽ phải là rất êm đềm nhưng có quá nhiều yếu tố gây nhiễu…
Cha ra đi là điều hẫng hụt lớn lao nhất trong con. Con thấy mình có lỗi khi cha ra đi mà vẫn còn lo lắng cho con gái chưa yên phận. Nhưng cha ơi, đây là cửa ải lớn nhất mà con thấy mình khó vượt qua. Khu rừng xưa đã khép con mong cha thanh thản, nhẹ nhàng.
Yên Vũ, 24.1.08



Nhận xét

Bài viết nhiều lượt xem

Tầm xuân

Mùa xuân-hạnh phúc-tình yêu

Trông hoa, nhớ người :)

Điều em muốn