Dự cảm không ngờ

Thơ: Khương Hà Cho N.H Đâu rồi cái cười nửa miệng ? Đâu rồi ánh nhìn của lửa ? Bó Salem cắm trong bình xơ xác Những sợi tóc còn vương lại nằm ủ rũ cuối ngày Hình dung một cuộc tình phờ phạc Đã yêu như điên bằng dự cảm không ngờ Rồi khoảnh khắc vội rời xa - bất chợt Ở một nơi mặt trời phủ phục dưới chân mùa đông Bất chợt mưa. Mưa từ đâu chẳng biết Tự bẫy nhau bằng những phù du của bề mặt ngôn từ Có thật là lẽ tự nhiên ? Đã nhún vai rồi Lại nhíu mày, nhăn mặt Nước mắt đổ quánh trên bàn như sáp nến... Đâu đó tiếng chuông nhà thờ ngân lên Đâu đó phố núi châm đèn Huyễn hoặc nhau về một ngày bình thản Cố không lý giải điều gì Biết thế nào là “ngắn ngủi” và “đầy đủ”? Bó Salem trên bàn tím lạnh Phố lặng lờ mưa bay... Quán tình nhân Người giờ chẳng còn ở đó Mình ta đau bởi dự cảm không ngờ 10 - 01- 05 Đọc và thấy thấm thía lắm...!