Tựa bóng mình
Một ngày nắng, nhìn lên bức tường cũ loang vết thời gian. Tôi thấy bóng hoa in trên tường thật mỏng manh, yếu ớt và gợi nhiều xúc cảm cô đơn.
Những cơn gió bay ngang khoảng trời bình yên Toả cánh mai lả lơi níu ngày xuân sắc Hạ chấp chới tìm vào khu vườn của anh Nơi ríu rít niềm yêu ngạt ngào hương hoa Mùa đến cùng anh êm đềm gieo hạt nhớ Trên mầm tương tư khoe sắc màu non tơ Để một sớm mai yêu thương kia lớn dậy Trong trái tim em khu vườn anh mãi xanh
Trời ! Hoa đã đẹp tuyệt qua ống kính của em mà lại thêm vần thơ thật lãng mạn và nhiều xúc cảm nữa đó Linh Lan ơi !
Trả lờiXóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóa