Biển sao mà nhớ?

Ảnh: Internet


Pha lê nắng vỡ oà bờ biển cũ
Cơn mưa chiều nhuộm thắm cánh buồm xa
Đào Lệ Huyền
(Bận lắm, nhưng cố ngồi gõ lại một ngày của năm cũ. Thật ngắn thôi.)
Biển đây rồi ! Một chuyến đi cuối năm vội vàng không dự định trước. Cuống cuồng với công việc sao ngắm được trời xanh, biển xanh Chỉ thấy mọi thứ toàn màu xanh, xanh lắm.
Với biển, chẳng có kỷ niệm gì cả.
Bên biển lại thấy nhớ biển cồn cào.
Chiều thư thả, đứng bên cửa sổ của phòng khách sạn ngắm biển từ xa. Lòng lại dưng dưng một nỗi niềm kỳ quặc lắm, không sao hiểu được. Thành phố biển này thật xa lạ bởi đây là lần đầu tiên đặt chân đến. Đẹp-trong sáng-không kém phần rực rỡ. Chị bảo : Dân ở đây giàu lắm đấy. Bạn của chị toàn ở nhà lầu, đi xe hơi xịn. Ừ, cũng chẳng quan tâm làm gì vì đâu có làm chính trị cũng chẳng phải thương gia, không phải nhà hoạt động xã hội, càng không muốn tìm chồng. Hì ! Điều này thì rõ rồi. Sơn nữ mà về biển làm dâu chắc là khổ lắm, không quen thổ nhưỡng, tập tục địa phương và kén ăn đồ biển. Trăm đường khổ chứ chẳng chơi.
Ở đây hầu như không có người bạn nào cả, Phố thì ở tút tít bên kia. Giờ này chắc bạn rất bận làm sao mà gặp cho được. Thôi thì lời hẹn với Phố - Ngủ với Phố một đêm lần này kể như đi tong.
Sửa soạn về thôi, còn rất nhiều thứ đang chờ mình ở nhà. Bỗng dưng muốn khóc. Lại một chuyến bay đêm… !
Biển- sao mà nhớ ?
Yên Vũ,30.12.08

Nhận xét

Bài viết nhiều lượt xem

Tầm xuân

Mùa xuân-hạnh phúc-tình yêu

Điều em muốn

Tự nghĩ

Lời ru mùa thu