CÁI CHẾT TRẮNG


(Tạm dịch từ truyện ngắn White Dead trong tuyển tập Oxford Book worms)

 


Chương 1


Người phụ nữ đứng trước nhà tù. Nhà tù này là một tòa nhà bẩn thỉu nhưng bề thế nằm trong thị trấn lớn nhất của một quốc gia nhiệt đới. Người phụ nữ cảm thấy rất nóng bức. Bà không thích tiếng ồn của xe cộ trên đường phố. Bà là một phụ nữ người Anh và bà không thích quốc gia nóng nực, nhiều tiếng ồn này. Bà có dáng người cao ráo, khoảng năm mươi tuổi, đôi mắt màu xanh và một gương mặt dài. Mặt bà đỏ rực, đầy mệt mỏi và giận dữ.

Bà gõ cửa nhà tù. Một lúc lâu không có tín hiệu đáp trả. Sau đó, một cánh cửa sổ nhỏ phía trong cánh cửa lớn mở ra, một người đàn ông nhìn về phía bà.

-   Này bà, bà muốn gì?

-   Tôi muốn gặp con gái tôi. Điều này rất quan trọng
-   Tên?
-   Anna Harland
-   Đó là tên của bà hay con gái bà?
-   Đó là tên tôi. Con gái tôi tên là Sarah Harland
-   Bà không thể gặp cô ấy hôm nay. Hãy trở lại vào thứ Tư.
-        Đừng, tôi đến từ nước Anh để gặp con gái tôi hôm nay. Việc này rất quan trọng. Con gái tôi sẽ ra tòa vào ngày mai. Xin hãy cho tôi gặp con tôi bây giờ.
-   Chờ một chút
Cánh cửa sổ nhỏ đóng lại, nhưng cửa chính không mở ra. Người phụ nữ chờ trước cửa nhà tù một khoảng thời gian dài. Nhiều người đi trên đường nhìn bà. Một vài gã thanh niên trẻ cười nhạo, nhưng bà không rời đi. Bà đứng đó, trên con đường nóng hừng hực trước cửa nhà tù và chờ đợi.
Khoảng 20 phút sau, cánh cửa bật mở. - Đi với tôi, người đàn ông nói. Người phụ nữ đi theo ông ta. Nhà tù thật tối tăm, lúc đầu bà đã không thể nhìn được mọi thứ. Bà đi một lúc lâu, qua hàng trăm cánh cửa. Cuối cùng, người đàn ông cũng mở một trong số chúng.
-   Trong này, ông ta nói. - Bà có mười phút.
Anna Harland bước vào căn phòng, người đàn ông đi sau bà. Ông ta đóng cánh cửa phía sau lại. Có một cái bàn và hai cái ghế trong phòng. Sarah, con gái bà đang ngồi trên một trong hai chiếc ghế đó. Cô gái dong dỏng cao, khoảng 19 tuổi, có đôi mắt xanh.
-        Mẹ, cô gọi. - Con rất vui được gặp mẹ. Cô gái vội đứng lên, chạy về phía mẹ.
-        Sarah. Anna gọi tên con và giơ hai cánh tay ra nhưng người đàn ông nhanh chóng bước đến chắn ngang giữa họ.
-        Không được. Ông ta nói với Anna. - Tôi xin lỗi, tôi biết bà là mẹ cô ấy. Hai người có thể nói chuyện, nhưng chỉ thế thôi. Xin hãy ngồi xuống bàn, tôi ở đây để theo dõi các vị.
Người mẹ và cô con gái ngồi xuống bàn. Bàn tay Anna đặt trên bàn gần phía Sarah. Bà cẩn thận quan sát con gái mình. Chiếc váy và gương mặt của Sarah nhem nhuốc. Con bé mệt mỏi và buồn thảm, Anna nghĩ.
-        Sarah, chuyện gì đã xảy với con? Bà hỏi. - Chúng ta có 10 phút để nói chuyện. Thời gian không nhiều. Hãy nói với mẹ, mau lên. Mẹ muốn giúp con.
Sarah nhìn mẹ. - Ôi mẹ, con vui mừng khi mẹ ở đây. Con đã mong mẹ đến. Mẹ ơi, con... con không làm điều đó. Không phải như vậy. Xin hãy tin con.
-        Tất nhiên, mẹ tin con Sarah. Nhưng hãy nói với mẹ về nó. Chuyện gì đã xảy ra? Nhanh lên con. Nó đã bắt đầu thế nào?
-        Vâng, nhưng... con không biết khi nào điều đó bắt đầu. Con không biết, con không hiểu.
-        Tại sao cảnh sát bắt con? Khi nào họ mang con vào nhà tù này?
-        Tuần trước, con nghĩ vậy. Vâng, tuần trước. Tại sân bay khi chúng con đến. Cảnh sát chặn chúng con lại, lục tìm trong túi xách của chúng con. Sau đó...
Sarah nhìn xuống bàn, cô khóc. Anna nghĩ. - Con bé rất đau buồn.
-        Chuyện gì diễn ra sau đó? Sarah? Mẹ cô hỏi
-        Họ... họ nói có ma túy trong túi con. Sau đó họ đưa con vào một căn phòng và yêu cầu con cởi quần áo. Họ muốn tìm thêm nhiều ma túy nhưng họ không tìm thấy nữa. Sau đó... sau đó họ đã mang con tới đây.
-        Mẹ biết. Ma túy ở đâu? Họ đã tìm thấy nó ở đâu?
-        Ồ, họ không nói với mẹ sao? Sarah ngừng khóc. Cô nhìn lên và nở một nụ cười, nhưng đó là một nụ cười buồn. Ma túy ở trong tuýp kem đánh răng. Một tuýp kem đánh răng đầy thuốc trong đó. Là heroin chứ không phải kem đánh răng.
-        Và con không hề biết điều này?
-        Không thưa mẹ, tất nhiên là không. Mẹ nghĩ con đánh răng bằng heroin?
-        Anna Harland mỉm cười. Một nụ cười khó khăn, bởi vì bà sợ hãi. Nhưng bà vẫn mỉm cười bởi bà muốn giúp con gái mình.
-        Mẹ biết con không đánh răng với heroin. Con có một bộ răng rất đẹp Sarah. Nhưng Stephen thế nào? Cậu ta biết về heroin? Cậu ta đã để nó vào tuýp kem đánh răng?
-        Stephen? Không ạ. Tại sao mẹ hỏi con về Stephen, thưa mẹ?
-        À, vì cậu ta cũng ở trong tù chứ? Con nói “chúng con” và “túi xách của chúng con”. Cảnh sát cũng bắt cậu ta phải không?
-        Ồ không. Gương mặt của Sarah đượm buồn. Không, con không ở với Stephen thưa mẹ. Mẹ biết đấy, Stephen và con... vâng, tụi con bây giờ không còn là bạn nữa. Con chia tay anh ta 2 tháng nay rồi... và sau đó con đã gặp Hassan.
-        Hassan?
-        Vâng ạ. Con ở cùng Hassan ở sân bay. Stephen cũng trên chuyến bay đó. Con không biết tại sao nhưng anh ta không đi cùng con. Đó là Hassan, anh ấy ở cùng con. Hassan là người quan trọng với con bây giờ, không phải Stephen.
-        Anna nhìn con gái mình. Mẹ hiểu. - Và cảnh sát cũng bắt Hassan? Cậu ấy cũng ở trong tù?
-        Vâng, anh ấy cũng bị bắt. Họ bắt anh ấy nhưng con không thể gặp anh ấy. Con đã hỏi họ, con muốn gặp anh ấy. Nhưng họ nói không. Mẹ ơi, con chắc chắn Hassan không biết gì về heroin. Anh ấy là một người tốt. Anh ấy không biết đâu. Con chắc chắn vậy.
-        Nhưng tại sao heroin lại nằm trong túi xách con, Sarah?
-        Con không biết mẹ ơi. Con không biết.
-        Người đàn ông nhìn đồng hồ trong phòng. Tôi xin lỗi bà Harland. Ông ta nói. - Nhưng đã hết 10 phút. Đến lúc phải đi rồi.
-        Anna Harland chậm chạp đứng dậy. Được rồi, đừng lo lắng Sarah. Mẹ sẽ đến tòa vào ngày mai.
-        Vâng thưa mẹ. Sarah trả lời. - Con cảm ơn mẹ. Cảnh sát cũng sẽ đưa Hassan đến tòa vào ngày mai. Con nghĩ vậy. Mẹ có thể nhìn thấy anh ấy ở đó. Anh ấy là một người tốt mẹ ạ. Và con chắc chắn anh ấy không biết gì về số ma túy đó.
-        Có thể. Anna nói. Bà bước từng bước về phía cửa, cuối cùng bà đứng trước cửa nhìn con gái mình lần nữa. Sarah con đang nói với mẹ sự thật phải không con?
Sarah lại bắt đầu khóc. - Vâng, thưa mẹ. Tất nhiên con nói thật. Con luôn nói với mẹ sự thật, mẹ biết mà.
Anna mỉm cười. - Ừ, Sarah. Bà nói nhanh. - Đúng thế, mẹ tin con. Bà đi xuyên qua cửa và người đàn ông bước theo bà.
Sarah ngồi phịch xuống bàn trong phòng, nhìn đôi tay mình. Đúng vậy. Cô nghĩ. - Con đã nói với mẹ sự thật, mẹ ơi. Con luôn nói với mẹ sự thật nhưng con đã không nói với mẹ mọi thứ. Cô gái đặt đầu mình lên đôi tay.



Chương 2

Anna Harland rời nhà tù đến gặp và nói chuyện với cảnh sát. Bà ấy mất khá nhiều thời gian chờ đợi tại một văn phòng nhỏ. Sau đó 1h, một người cảnh sát bước vào văn phòng. Ông ấy là một người to béo, khoảng 55 tuổi, có đôi mắt màu nâu và một nụ cười dễ thương. Ông ấy đi thong thả và nhẹ nhàng.
-        Xin chào bà Harland. Người cảnh sát tự giới thiệu. - Tôi tên là Detective Inspector Aziz. Tôi đã bắt con gái bà 3 ngày trước. Tôi rất lấy làm tiếc về điều này. Đó là điều đáng buồn cho một người mẹ như bà.
Đó là điều thật đáng buồn cho con gái tôi, Ông Inspector. Anna giận dữ nói. - Bởi vì con bé không làm điều đó. Nó vô tội, ông biết đấy. Nó không biết gì về số ma túy đó.
Detective Inspector Aziz quan sát người phụ nữ một cách cẩn thận. Ông không biết nhiều về người phụ nữ anh này. Bà ấy có một gương mặt đẹp. Ông ta nghĩ. - Đôi mắt rất xanh, một cái mũi dài. Bà ấy không có vẻ gì sợ hãi mình và bà ấy không khóc. Có thể bà ấy muốn biết sự thật. Có thể bà ấy sẽ giúp được mình điều gì đó.
-        Vâng, bà Harland, ông ta nói một cách chậm dãi. - Nó quả là khó khăn cho tôi. Con gái bà đang nói thật? Rằng cô ấy vô tội? Bởi vì ma túy nằm trong túi của cô ấy, bà biết đấy.
-        Tôi biết, Anna trả lời. Nhưng con bé ở với một thanh niên trẻ Hassan. Nó không biết nhiều về cậu ta. Tôi nghĩ thế. Hãy cho tôi biết về cậu ấy, tôi muốn biết.
Detective Inspector Aziz cười nhẹ, nói. - Được thôi. Nhưng đầu tiên hãy nói với tôi về con gái bà. Tại sao cô ấy ở trên chuyến bay đó? Tại sao cô ấy đến đất nước này. Hãy nói với tôi những điều đó.
Anna Harland nhìn người cảnh sát. Ông ấy là một người dễ gần. Bà nghĩ. Ông ấy lắng nghe mọi người. Có thể ông ấy muốn giúp đỡ. Có thể ông ấy hiểu Sarah.
-        Ông có con gái không? Bà hỏi.
-        Có, Inspector trả lời. Tôi có 2 đứa con gái.
-        Vậy thì ông có thể hiểu. Ann nói. Sarah 19 tuổi. Con bé học xong trung học vào năm ngoái. Nó làm việc trong sáu tháng tại một bệnh viện để kiếm tiền. Sau đó nó và bạn trai, Stephen đã đi thăm nhiều nước. Chúng đến Hy Lạp, Thổ Nhĩ Kỳ, Ấn Độ, Úc và bây giờ chúng ở đây. Chúng còn trẻ và chúng muốn tham quan các quốc gia khác, những thành phố lạ và những người mới quen. Đó là tất cả.
-        Tôi hiểu. Inspector tiếp lời. Nhưng thỉnh thoảng những người trẻ làm những điều xấu. Bởi vì họ ở các quốc gia khác nhau và họ cần tiền.
-        Không phải là Sarah. Anna ngắt lời. Và không thể là heroin. Sarah làm việc trong bệnh viện và nó biết về heroin. Con bé biết heroin có thể giết người. Tôi là bác sĩ và con bé muốn trở thành bác sĩ giống tôi.
-        Tôi biết. Inspector trả lời. Ông nhìn người phụ nữ và nghĩ. Nhưng ông không nói gì nữa.
-        Bây giờ, Anna lên tiếng. Hãy cho tôi biết về người thanh niên trẻ Hassan.
-        Được thôi, Inspector tỏ vẻ đồng ý. Ông ta nhìn vào tập giấy ở trên bàn và bắt đầu đọc cho người phụ nữ nghe. - Nhưng chúng tôi không biết nhiều về cậu ta. Cậu ta là một thanh niên giàu có, trong một gia đình tốt. Bố cậu ta có hai hoặc ba cửa hàng, tôi nghĩ vậy.
-        Và cảnh sát nơi cậu ấy sống cũng biết về cậu ấy. Năm ngoái, bố cậu ấy đã mua cho cậu ấy một chiếc xe mới, một chiếc xe tốc lực cao. Và... nghe này, một ngày nọ cậu ta đâm vào một chiếc xe của cảnh sát và chiếc xe cảnh sát đã rơi xuống sông. Đó là cả một câu chuyện. Bố cậu ta đã mua một chiếc xe mới đền cho cảnh sát. Bố cậu ta có nhiều tiền. Inspector mỉm cười, nhưng trông Anna rất buồn. - Ôi trời, điều đó không được tốt. Bà nói.

-        Vâng, điều đó không tốt, người đàn ông tiếp lời. Nhưng câu chuyện về heroin thật tồi tệ, tệ hơn nhiều. Tôi không thích chuyện này.

(Còn tiếp)

Nhận xét

  1. Trời ! Hôm nay em chuyển sang đề tài dịch thuật truyện ngắn rồi nhỉ ? Chị bận quá nên chưa đọc được . Để rảnh chị sẽ nhâm nhi mới được . Ngày vui nha Linh Lan .

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Dạ. Em tranh thủ lúc thời gian rảnh để làm chút gì đó thôi ạ. Viết không được thì tập dịch cũng hay, cũng là một cái thú để trau dồi cho mình về mặt ngôn ngữ và văn hóa. Tất nhiên là rất vụng về. Chị có thời gian thì đọc và sửa cho em nhoa.

      Xóa
  2. Hôm nay em gái chị là nhà dịch thuật tiếng Anh giỏi lắm. Chị đã xem hết Chương 2 của em rồi và đang đợi em dịch tiếp nè. Chúc em nhiều niềm vui và hạnh phúc em nhé. Thân mến

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hihi... Em cảm ơn chị nhiều. Cảm ơn chị đã quan tâm và ủng hộ em. Em biết trình độ có hạn, kiến thức không sâu, rộng nên chỉ dám tập dịch một vài thứ dễ dễ thôi ạ.
      Em chúc chị buổi tối bình an.

      Xóa
  3. Ta ngưỡng mộ nàng và ta thích điều này. Chờ phần tiếp theo nha. :)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hihi... có chi đâu nàng ui. Chắc nàng phải đợi hơi lâu đó nhoa :D

      Xóa

Đăng nhận xét

Bài viết nhiều lượt xem

Cẩm chướng

Tháng tư…!

Người đàn bà khóc