Chuyện về những chàng cún bông (P1)

Hôm nay trong lúc cả nhà ngồi ăn cơm sau mấy ngày buồn bã, khổ sở vì mấy chuyện không hay mới xảy ra. Thấy mọi người vẫn còn bực dọc, đau khổ nhiều thứ mình bèn kể chuyện vui cho mọi người nghe. Nghe xong mẹ mình bảo: Nhờ mấy câu chuyện của mình mà thấy nhẹ cả người. Hihi… Giờ mình ghi lại câu chuyện này để khi nào buồn đọc cho vui.

Có lẽ nên bắt đầu bằng vụ xem bói. Trong một lần trà dư, tửu hậu với mấy người bạn. Một bác họa sĩ cầm tay mình và phán: Em có số đào hoa, nhiều người theo đuổi lắm đấy. Mình ỉu xìu: Trời, em có thấy ai đâu. Giờ vẫn cô đơn toàn tập đây này. Bác í vẫn nói lại câu ấy. Rồi nói thêm một số thứ khác như: Em có năng khiếu nghệ thuật. Nên lấy chồng cùng tuổi thì sẽ tốt… Cứ yên tâm còn nhiều người theo đuổi em nữa đây này. Mình cười khúc khích: Thế em lấy chồng luôn hay là yêu dài dài nữa rồi mới lấy được chồng. Bác ấy cười: Ờ, phải lấy chứ. Lấy mà vẫn có người theo đuổi đó thôi. Ôi trời, mình nghe mà mắc cười. Mình cũng chẳng thích thú gì cái vụ yêu đương nay người này mai người khác. Mình chỉ mong mỏi có được một người khiến cho mình yêu tha thiết, cùng mình đi đến hết đường đời mà thôi. Tất cả cũng cần một chữ duyên để mọi chuyện xảy ra là tốt đẹp hay không.



Mình cứ ngẫm nghĩ lời bác ấy nói thì dù hiện tại mình cô đơn kinh niên nhưng thời hoàng kim của mình có khá nhiều chàng cún bông theo đuổi. Mình gọi các chàng là cún bông không hẳn các chàng ấy bằng tuổi mình. Mà vì các chàng ấy đều khá hiền lành, tử tế và tưởng như là yêu mình tha thiết lắm. Thế nhưng duyên phận thì vẫn lắm nỗi long đong. Tất nhiên chuyện hôm nay là chuyện vui nên mình sẽ chỉ nhắc tới những chàng cún bông theo đuổi mình mà mình không yêu. Vì không yêu nên mỗi khi nhớ lại mình chỉ thấy vui thôi à. Và dù muốn hay không mình cũng rất cảm ơn các chàng ấy đã từng quan tâm đến mình.

Chuyện về chàng cún bông có đôi mắt thơ ngây

Đó là một anh chàng có cái tên khá con gái, khá lãng mạn và có đôi mắt tuy không phải là đẹp nhưng dễ tạo ấn tượng bởi hàng mi cong và cái nhìn trong veo. Hihi… mình vẫn nhớ tới hình ảnh anh chàng ấy từ năm học cấp 1 dù mình học lớp A còn chàng ta học lớp B. Đó là cái dáng mảnh khảnh, một gương mặt thanh tú kiểu… con gái và một nụ cười hiền.
Đầu cấp 2 mình chuyển trường nên không gặp cậu ta nữa. Năm cấp 3 thì cậu ấy chuyển về học cùng lớp với mình. Kể từ đó mình có một vệ tinh lâu năm, bền bỉ và nhút nhát. Cậu ta lúc đầu không dám tiếp cận mình, chỉ dám nhìn mình từ xa và thi thoảng khi mình quay xuống dưới lớp (Bởi vì lúc nào mình cũng ngồi bàn đầu) lại bắt gặp ánh mắt đắm đuối của cậu ta đang nhìn mình.

Năm học lớp 11 thì bạn bè thân thiết nhau hơn một chút. Tất nhiên, mình là đứa khá láu lỉnh, thẳng thắn và lại rất nguyên tắc. Thế nên mình cứ tỉnh bơ, phớt lờ và sau đó rõ ràng thể hiện sự từ chối. Một lần mình xin cô giáo về sớm, cậu ta tò tò xách xe đuổi theo đòi đưa mình về nhà. Mình cương quyết không lên xe. Mình bảo: Tớ không về nhà, tớ vào nhà chị tớ. Rồi bỏ đi một mạch. Híc… (mình có lạnh lùng quá không đây). Năm lớp 12, cậu ấy càng tỏ ra thiết tha hơn với mình. Ngồi học thì cậu ta ngồi ngay bàn sau mình. Lúc học thì cứ nghịch gợm giựt tóc làm mình khá bực. Một lần, cậu ta giựt tóc mình thì bị cô giáo dạy sử nhìn thấy. Cô nói: Muốn người ta thì mang trầu cau đến nhà mà hỏi, sao lại cứ giựt tóc con nhà người ta thế kia. Cả lớp cười vang. Cậu ta và mình đều đỏ mặt. Có lúc bàn mình trực nhật thì cậu ta nhanh nhảu trực thay. Mà mình thì cứ tỏ ra khỏi phiền nhờ.


Cho đến cuối năm 12 mình vẫn không cho cậu ta cơ hội tỏ tình nên khi viết lưu bút có bao nhiêu tình cảm cậu ta trút cả vào đó. Khen mình hết lời: nào là chăm chỉ, giỏi giang, xinh xắn… và nhiều nhiều thứ nữa. Cậu ấy xin lỗi vì đã làm mình nhiều lần khó xử…. Chép mình tặng hai bài hát Khoảng Trống và Một mình. Rồi vẫn nửa đùa nửa thật là để cậu ấy viết ở giữa cuốn sổ thì có phải là đặt cậu ấy vào trái tim không? Hihi… đừng hỏi khó tui nha. Cho đến khi ra trường, cậu ta có người yêu rồi mà vẫn cứ tha thiết nói với mấy người bạn gái cùng lớp là vẫn rất yêu mình. Giá như mình đồng ý thì cậu ấy sẽ rất hạnh phúc. Còn mình thì cứ thế đi và đi, không quay đầu nhìn lại.

Chuyện về chàng cún bông mũm mĩm

Năm lớp 6 mình chuyển trường về gần nhà hơn. Ngay sau đó có một cậu bạn chẳng biết có phải thích mình hay không mà viết tên mình và tên cậu ấy vào thước kẻ của cậu ấy. L + H. Lập tức mấy cậu bạn trai tinh nghịch đã nhìn thấy, cầm lấy thước kẻ hét toáng lên và rêu rao cho cả lớp biết. Thế là cậu L kia đuổi theo đòi thước kẻ vừa xấu hổ, vừa tức giận tụi bạn. Còn mình thì chuyển sang chế độ ghét cậu ấy nghiêm trọng. Kể từ đó đến năm lớp 12 mình không thèm nói chuyện với cậu ấy. Có lẽ mình sợ bị mọi người trêu và mình bị dính vào cậu ấy. Đến cuối năm 12 mình mới bắt đầu trò chuyện lại với cậu bạn vì lúc đó biết suy nghĩ hơn và cũng sắp ra trường.

Chuyện về chàng cún bông và chiếc nhẫn
Đó là một cậu bạn khác lớp tên Q, tán tỉnh mình một cách lộ liễu. Buổi chiều cậu ta tò tò đạp xe xuống nhà mình rủ mình đi học thêm. Mình thấy khó chịu nên nói là hôm nay tớ mệt, tớ không đi học đâu. Cậu đi học một mình đi nha, tớ đi ngủ đây. Cậu ta đành tẽn tò ra về, còn mình thì ngay sau đó cũng xách xe đi học. He he… mình rất ham học cơ mà. Cậu ta biết mình không có cảm tình nhưng vẫn cố tình đeo đuổi.

Một lần trong dịp sinh nhật mình cậu ta cùng các bạn đến chơi, tặng quà, hoa. Mấy cậu kia tạo điều kiện để cậu này tặng quà riêng cho mình bằng cách gọi mình ra ngoài. Khi mình bước ra thì thấy cậu này tay cầm một bông hồng và một gói quà, run run đưa cho mình và nói lời chúc sinh nhật. Thiệt tình lúc đó mình không thấy cảm động gì, chỉ muốn lẳng hoa và quà đi thôi. Nhưng mình cố gắng kềm chế mang hoa bỏ vào lọ hoa hồng đang cắm sẵn trên bàn. Một lúc sau có cậu bạn cùng lớp tên T tới ngõ, gọi mình ra cũng tặng một bông hồng, chúc mừng sinh nhật mình rồi ra về. Vì cậu đó nhà cách xa nhà mình khá dài. Mình cầm bông hoa hồng bước vào nhà và nói một câu đầy ngụ ý. Bông hoa hồng cuối cùng là bông hoa quan trọng nhất. híc híc… thực ra đó chỉ là cách để cho cậu bạn tên Q hiểu là tui không có cảm tình gì với cậu đâu. Đừng ở đó mà mơ.

Tối hôm đó mình mở quà của bạn bè ra thì thấy món quà của Q là một chiếc nhẫn bạc. Mình càng ức cành hông định rằng sẽ mang trả lại, hai là ném ra ngoài cửa sổ. Nhưng bình tĩnh lại mình thấy trên chiếc nhẫn đề chữ H. OK, vậy là không phải nhẫn định tình nhé. Thế thì ta cứ để đây. Sau đó mình cho đứa cháu bằng tuổi mình tên là Hoa đeo chiếc nhẫn ấy. Còn cậu Q thì đã hiểu ra rằng mình là một tảng đá khó nhần. Không thể trồng cây si hoặc mang cưa tới làm đổ được.

Nhưng trong một lần khi mình từ SG về thăm gia đình mình có gặp lại một vài cô bạn học. Các cô ấy lại nói rằng: Q nói với bọn mình là H và cậu ấy yêu nhau. Nếu H không đi SG thì hai người đã làm đám cưới. Vậy là mình té ngửa. Trời ơi là trời…! Và sau cả 10 năm, tình cờ gặp lại Q và những người bạn học cũ ở một quán cà phê khi mình về thăm nhà. Ở cái tuổi 30, mọi thứ trong mình lắng lại. Mình không tỏ ra ghét gì người bạn ấy nữa, dù cho họ có nói điều gì xúc phạm đến mình. Mình vẫn thăm hỏi từng người và trò chuyện thân tình. Riêng Q ánh mắt của cậu ấy vẫn dành cho mình sự đắm đuối, nồng nàn, tha thiết mặc dù đã có vợ, con. Còn mình, vẫn chỉ là ánh nhìn xa vắng. Có những yêu thương mình còn không nhớ nổi ra sao huống hồ…

Chàng cún bông và những lời nói khoác
Cũng là một cậu bạn cùng lớp. Có vẻ ngoài khá là khạo khờ, ngốc nghếch. Nhiều bạn cùng lớp hay trêu chọc, coi thường cậu ấy. Mình thì khác, mình vẫn tôn trọng và coi cậu ấy là bạn. Vậy là cậu ta tìm được niềm an ủi và dường như phát sinh sự hiểu nhầm là mình thích cậu ta. Thế là cậu ta tỏ vẻ chăm sóc gia đình mình, quan tâm đến mình. Mình bắt đầu khó chịu và tìm cách tránh mặt. Ngày đó mình và cậu ta đã đi học chuyên nghiệp. Ngày tết cậu ta đến nhà mình chơi, mình bỏ đi lên nhà chị gái. Không tiếp. Khi mình trọ học cậu ta hỏi địa chỉ qua chị gái mình và đến chơi. Mình tiếp đãi bình thường, rồi thấy cậu ta cứ muốn tới lui hoài mình giả vờ là không còn ở đó nữa, mình phải đi thực tế, thực tập ở nơi khác.

Rồi thì một lần khi cậu ta ghé thăm. Mình giả vờ nói mình có người yêu rồi. Cậu ta hỏi tới người ấy là ai? ở đâu? Mình tỉnh queo trả lời: Anh ấy học kiến trúc, đang đi du học ở Pháp. Ha ha… vì giấc mơ nhỏ xinh của mình là yêu một anh chàng kiến trúc sư và nước Pháp là nơi mình muốn đặt chân tới từ khi còn bé xíu. Vậy là cậu ta tần ngần ra về. Mình nghĩ là cậu ta thôi hẳn suy nghĩ về mình rùi. Mình khá đắc thắng. Vậy mà đến dịp sinh nhật mình năm đó. Đáng lẽ ra mình vẫn ở HN, nhưng mình lại trở về nhà. Cậu ta lại xuống nhà mình chơi. Mang tặng mình một bó hoa hồng đỏ. Khi đưa thì tay run run và nói cũng lập cập lời chúc sinh nhật. Ôi trời ơi… Mình sôi máu lên. Cố gắng bình tĩnh đưa tay ra nhận hoa và nói: Cảm ơn lời chúc mừng sinh nhật của cậu. Hoa mình đã cầm nhưng mình không thể nhận. Trả lại cậu nhé. Nói rồi mình quay phắt vào nhà.

Mình nghĩ sau tất cả những thái độ đó, cậu ta sẽ không nghĩ gì tới mình nữa. Nào ngờ, một lần mình về thăm nhà có ghé qua nhà cô bạn học. Cô ấy kể rằng cậu ta nói H và cậu ta yêu nhau. Đợi ra trường là cưới. Mình rất tức giận nói với cô bạn rằng: Mình chẳng yêu ai ở cái đất này hết á. Cho nên bạn đừng nói với mình bất cứ điều gì về cậu ta nữa. Mình không thích những người nói năng lung tung như vậy. Có lần một người bạn của mẹ mình còn túm mình hỏi có phải mình và cậu ta yêu nhau không. Mình trả lời: Cháu không yêu ai ở nơi này đâu cô ạ. Chị gái mình thì bảo: Đâu có, em gái cháu chưa yêu ai đâu. Nó còn mải chuyện học, nó chỉ coi cậu ấy là bạn thôi. Cô ấy nói: Vậy à? Thế mà cô nghe nó nói là hai đứa yêu nhau. Thực tình mình chỉ muốn độn thổ.

Thế rồi nhiều năm trôi qua, mình vẫn một mình. Cậu ta cũng chưa lập gia đình. Thi thoảng bắn tin với chị gái mình là cậu ấy vẫn chờ đợi mình. Mình biết là chả qua cậu ta chưa vớ được ai mà thôi. Mình nghe nói rằng bây giờ cậu ta kiếm được nhiều tiền, thế này thế kia. Đối với mình, những thứ đó chả quan trọng. Mình cần một chàng trai trung thực và có thể khiến mình yêu thương, trân trọng mà thôi.
(Còn tiếp)

Yên Vũ, 19/11/2014

Nhận xét

  1. Ôi trời ơi ! Đọc xong biết ngay đây là cô nàng đỏng đảnh đây mà ! Ngay từ còn nhỏ mà đã " khó " thế , hèn chi đến bây chừ vẫn còn " một bóng đi dìa " là phải rùi em ui ..hihi ..đùa với em một tí cho vui YV nhé ! Uh ...xem ra cũng là những kỷ niệm khó quên em nhỉ ? Đọc chuyện của em mà chị lại nhớ đến chuyện của mình ...sao cũng na ná ...đúng là cái chữ duyên thì nó lận đận ...nhưng cái chữ tình thì lại không thiếu đó à nhen ...chị mong đọc tiếp phần hai của em nè . Nhớ kể tiếp cho chị và các bạn nghe nữa nha ...chúc em một ngày thật vui và thật ấm áp YV nhé ..

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. He he... chắc em giống bà Oanh khó tính kia thôi chị ơi. Thực ra đó là mấy chuyện trẻ con nên mỗi khi nghĩ lại em chỉ thấy buồn cười thôi á. Cái chữ duyên và chữ tình cũng lắm chuân chuyên. Hì hì... em không biết có kéo nổi hứng để viết tiếp phần 2, 3 nữa không đây.

      Xóa
  2. 1- Sinh ra con trai mê gái là chuyện thường tình, nhưng không biết mình biết người cứ mê loạn lên là dại, chỉ tố làm trò cười cho thiên hạ và hạ thấp nhân cách mình xuống. Đàn ông phái mạnh đâu không biết chỉ thấy tội nghiệp cho mấy chú cún.
    2- Tự nhiên bu nhớ ca từ của Võ Thành An

    Đời một người con gái, ước mơ đã nhiều,
    Trời cho không được mấy, đến khi lấy chồng
    Chỉ còn mối tình mang theo.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hì hì... em thì chỉ nghĩ ngày đó các bạn ấy còn trẻ quá. Nhiều khi yêu, thích một người nào đó theo phong trào thôi ạ. Nên là... em thấy mình khá là quá đáng vì đối xử với các bạn ấy tàn nhẫn. Nhưng đó là những chuyện đã qua rồi. Có lẽ giờ các bạn ấy cũng không còn nhớ nữa đâu.
      Nếu mà có được mối tình mang theo về với chồng là em thấy cũng nhiều lắm rồi bác Bu ơi. Thi thoảng em có nghe nhạc của Võ Thành An. Buồn đau nhiều quá!

      Xóa
  3. Không biết nên mừng hay nên buồn cho YV đây nữa. Hay nhất là có một anh chàng nào đó bỗng dưng lọt vào mắt xanh của nàng đi thôi, để những chiều thu khói sương khỏi vương vào mắt nàng...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vâng, YV cũng mong sao có một người như thế, đến và ở lại bên cạnh mình. Nhưng mà xem ra lận đận lắm Giáo ơi.

      Xóa
  4. Sang thăm YV thôi không đọc nỗi rồi...khà !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hihi... Cảm ơn anh ghé thăm. Chắc tại em viết dài quá nên anh sợ :P

      Xóa

Đăng nhận xét

Bài viết nhiều lượt xem

Tháng tư…!

Người đàn bà khóc