Là khi anh đến

Cô bạn tôi đã không còn cùng tôi chuyện trò vui cười, hờn dỗi. Phải chăng cô đang yêu? Chỉ khi say đắm một người thì mới có thể quên đi bạn bè thân hữu như thế. Nhiều lúc tôi cứ phải nhắc nhở:

- Lạnh lùng mà đam mê lắm đấy. Hãy cẩn thận, sự kiêu ngạo cùng với tính cách lạnh lùng, đam mê của cậu sẽ giết cậu đấy.
Cô cười vang:

- Tớ mà kiêu à? Chỉ sống hơi khép kín thôi. Còn lạnh lùng, đam mê? Không hẳn… tớ chưa yêu, không biết.

***

Không lẽ cô cứ sống như thế này sao? Một cuộc sống của cô gái trẻ mà không có sắc màu. Nếu có, dường như là màu bàng bạc của đám mây chiều mùa đông xứ bắc, dường như là khoảng chiều muộn của một ngày không nắng mùa đông phương nam.


Cứ chầm chậm vòng xe lăn trên con đường quen thuộc, dòng người đua chen nhau về tổ ấm của mình, cô muốn hét lên, tự hỏi sao có thể sống như thế được? Phải chăng đó chỉ là sự tồn tại của một sinh vật sống chứ không phải là con người đang sống với khát vọng, ước mơ tuổi trẻ.

Sáng, cô luôn thức dậy thật trễ, vội vàng tất bật cho một ngày mới, dắt xe ra khỏi nhà trong tâm trạng không vui, không buồn.

Ngày làm việc trôi qua lặng lẽ chỉ có tiếng gõ bàn phím đều đặn, điêu luyện, tẻ ngắt. Kiểm tra dữ liệu, tổng hợp dữ liệu, xuất Excel, chỉnh sửa rồi xuất báo cáo gửi khách hàng. Đó là công việc của cô.

Chiều muộn, cô vội vã chạy đến lớp học văn bằng hai, ghi ghi chép chép tất cả những lời thầy giảng. Đói, khát và cả mệt mỏi làm cho cô không thể hiểu hết bài giảng nhưng cô không thể làm khác được, cô rất thèm một giấc ngủ thật ngon.

Tối, cô đi ngủ thật trễ vì còn có quá nhiều thứ phải làm: Tắm rửa, giặt rũ, cơm nước, xem lại bài cũ. Với cô, học là một công việc nghiêm túc. Hơn nữa, đi ngủ vào lúc này cô sẽ chẳng thể yên giấc, những ý nghĩ cứ quanh quẩn trong đầu cô không thể dứt ra được. Mọi thứ có vẻ hỗn độn, có vẻ trật tự và có vẻ… luôn muốn trêu ngươi cô. Lúc thì trong đầu cô hiện lên hình ảnh cô và A. bên nhau ấm áp, êm đềm… Lúc thì hình ảnh anh cùng vợ hiện lên như thước phim quay chậm. Cô thấy trái tim mình đau, rất đau… Điều cô chắc chắn được những gì cô dành cho anh không phải là thứ tình cảm mơ hồ.

***

Cô quen A. trong một dịp điện đàm cùng vài người bạn. Cách xa nhau hàng ngàn cây số nhưng hai người cứ đến bên nhau bằng những bức thư tình điện tử và những cuộc điện thoại trong đêm.

Tôi biết người như cô khi đã yêu là yêu cuồng nhiệt, khi đã tin là tin đến dại khờ. Tôi không thể ngăn cản cô vì với A. tôi cũng cảm nhận được những điều đáng quý.

Hơn nữa cô luôn cho rằng: Điều quan trọng để làm nên hạnh phúc là niềm tin. Đã không có niềm tin thì dù cho ở bên cạnh nhau, ăn cùng mâm, ngủ cùng giường cũng vẫn chỉ “Đồng sàng dị mộng” mà thôi. A. đã mang đến cho cô niềm vui, niềm hạnh phúc mà cô hằng mong muốn.


Cô và A. gặp nhau. Ngày hôm ấy, trời Sài Gòn mùa thu xanh trong, nắng và gió thổi bùng lên niềm hạnh phúc của hai người yêu nhau. Bên bến Bạch Đằng cô cảm nhận được sự chân thành, giản dị, hiểu biết tự nơi anh. Anh đã tâm sự cho cô nghe câu chuyện của đời anh với nhiều sóng gió, gian truân và sự vươn lên bằng một nghị lực phi thường. Nghề giáo không mang lại giàu sang về vật chất cho anh nhưng những giá trị tinh thần mà anh có được là vô giá. Trong suy nghĩ của cô hiện lên hình ảnh một ngôi nhà nhỏ, ấm áp, đầy ắp yêu thương. Cái nhìn của anh làm cô tin rằng đã có anh trọn vẹn, cô là duy nhất đối với anh.

***

Tú bảo:

- Về Hà Nội đi, nơi ấy mới là của chị, em muốn nhìn thấy chị được vẫy vùng trong vùng trời của mình. Lúc đó chị sẽ vui trở lại, cuộc sống của chị bây giờ nhạt nhẽo, nhàm chán quá.

Chị Phương bảo:

- Khi một người đàn ông ra đi là cơ hội cho ta gặp được một người tốt hơn, đáng được yêu hơn.

Anh… có sự ra đi hay không? Điều này là tốt ư? Lại một cái gì đó rất mơ hồ, khó níu giữ, khó gỡ... Nơi nào thực sự là của cô, cái gì mới thực sự là của cô?

A. đột ngột nói lời chia tay, chiều mùa thu xanh trong nỗi buồn. Cô im lặng, có thể nói được điều gì đây? Lý do: Sợ làm em khổ. Khi gặp anh, quen anh cô đã thấu hiểu được điều ấy. Vậy thì tại sao? Có lẽ cũng không cần một lời giải đáp. Khi người ta đã không cần mình thì mọi sự níu kéo đều là vô nghĩa. Cô nghĩ thế và cô làm thế. Cô không níu giữ A. nhưng cô cố gắng làm cho anh hiểu cô rất yêu anh. A. vẫn có thể đến bên cô bằng tình yêu, bằng sự chân thành.


Tất cả mọi cố gắng của cô cứ trôi tuột đi. Bây giờ trong cô chỉ là một khối trống rỗng. Tôi sợ cái cách nó lớn dần lên và trở thành mắt bão của một cơn giông tố qua cái vẻ bình lặng đến thản nhiên của cô, với cái vẻ cam chịu đến tội nghiệp của cô.

Gần một năm sau, A. gọi điện thoại báo tin sắp kết hôn, cô không nghe hết cuộc gọi, mắt cô ráo hoảnh trong đêm. Cứ đến và cứ đi, nếu có thể hạnh phúc anh hãy hạnh phúc.

***

Mọi điều đều không đáng tin và đều có thể tin được. Cô cho rằng khi con người ta lớn lên cái nhìn của họ sẽ thay đổi theo thời gian. Có những thứ sẽ được nhìn nhận rộng hơn, thoáng hơn. Có những thứ sẽ phải nhìn nhận khắt khe hơn, cay nghiệt hơn. Đối với tình yêu cô đã nhìn nhận bằng cả hai cái nhìn như thế.

Cô không muốn trái tim mình lại có những rung cảm, lại yêu thương vội vàng đến thế. Tuổi trẻ của cô không phải để dành thử nghiệm cho những điều ấy, con tim của cô không cho phép cô hay bất kỳ ai khác bông đùa.

Nhưng trong cô còn có những khát khao được làm vợ, làm mẹ, được quan tâm chia sẻ… những điều mà người thân xung quanh cô không thể hoàn toàn làm được. Mẹ cô, hẳn nhiên bà đang rất mong mỏi ở cô những điều mà bà đã có được, đó là niềm hạnh phúc.

Đứng chờ chị Phương lấy xe, thi xong cô thấy thật nhẹ người, môn Luật SHTT khó thật. “Lại phải đưa chị Phương ra sân bay, lại phải ở một mình đây. Quen rồi, chẳng có gì phải buồn hết, đúng không nào?”- Cô tự nhủ.

- Chào Ms. …

- Ờ ờ… Bạn làm bài được chứ?

- Cũng tạm được, đi đâu mà mang đồ nhiều thế.

- Ừ, mình đưa chị gái ra sân bay.

- Mình về trước nhé. Hẹn gặp lại!

- Ừ, tạm biệt!

N. vẫn như thế, vừa lạnh lùng, xa lạ vừa gần gũi, thân quen. Điều mà cô ấn tượng nhất là đôi mắt N. Đôi mắt luôn lấp lánh niềm vui, có chiều sâu, toát lên vẻ thông minh... Chưa bao giờ cô dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, cô sợ... Một nỗi sợ không phải không có căn cứ. Đôi mắt anh rất sáng…

Đang loay hoay kiểm tra dữ liệu, cô có một cảm giác rất lạ nên ngẩng lên. Cái nhìn nửa tò mò, nửa say đắm, nửa yêu thương, nửa… của T. làm cô bối rối. Cô chợt nhận ra T. có một đôi mắt thật đẹp, thật vừa vặn với khuôn mặt thanh tú, trắng trẻo thư sinh.

Cô nghênh mặt:

- Thích gì? Nói đi , đừng ở đấy mà nhìn như thế.

Một câu nói gây chiến và có vẻ hơi lố, cô chưa bao giờ làm như thế. Một sự thay đổi trong tâm tư của cô mà bây giờ cô mới nhận thấy kể từ khi Anh ra đi.

T. có vẻ bối rối, cúi xuống cười cười:

- Không có gì.

Ừ, rồi cũng chỉ thế thôi, những cuộc gặp thoáng qua, những lời nói đưa đẩy bông đùa. Còn trái tim, điều trái tim cần là một lời nói thật, một tình cảm chân thành… Điều này đâu dễ dàng mà có được.

Tú nói:

- Em biết chị đang chờ, chờ đợi để được cùng người yêu thương… Em biết nhiều khi con người ta cứ muốn che giấu, cứ bảo rằng họ không chờ đợi gì cả, nhưng thực ra họ đang chờ…

Cô không ra vẻ tán đồng cũng không biện minh. Tất cả vẫn chỉ là một dấu lặng trong cuộc đời cô. Tương lai nhiều khi cũng không cần phải quá quan tâm đến thế. Cô cười nhạt thếch, điều này làm cô nhớ đến Tỏa Nhị Kiều của Xuân Diệu. Bây giờ chắc trông cô giống như hạt cơm nguội.

***

Cô có một thói quen kể từ khi cô biết Net, kể từ khi cô biết buồn, kể từ khi xa anh. Cô vào một diễn đàn, thường là mục văn thơ để đọc, viết bài ở vài thảo luận. Dù gì cô cũng thích văn chương từ nhỏ.

Viết bài, gửi bài rồi chờ đợi… những bài viết vu vơ, đùa cợt, những bài viết triết lý sâu sắc, những bài viết tình cảm… Cô quen P., Th, N… những người bạn gái dễ thương… đã làm cho cuộc sống của cô (đôi khi) ấm áp hơn. Rồi một ngày cô gặp Vũ, hai người chia sẻ cho nhau những điều xoay quanh cuộc sống thường nhật, những tâm tư… Bốn năm kể từ sau ngày A. đi, lần đầu tiên cô tìm thấy được niềm an ủi.

Lần này thì tôi can cô:

- Đừng có phiêu như thế, mọi cái sẽ chẳng đi đến đâu. Vũ ở quá xa cậu và không có gì để chứng minh rằng tất cả những điều anh ấy nói là chân thành, là sự thật. Sao cậu không thử tìm điều ấy ở xung quanh cậu đi, T. được đấy, cả N, Tr. nữa.

- Trời ơi! Tớ có đi mua đồ đâu. Tớ biết điều tớ đang nghĩ, linh cảm có thể sai lầm nhưng con người tớ nhiều khi “điên” lắm. Hơn nữa, trong thời đại mà con người ta đến với nhau chỉ bằng một vài cú click thì giới hạn của lòng tin cần phải được nới rộng gấp triệu triệu lần, may ra…

Cô lại thích đùa, thích đi trên mây hay gì đi nữa… Tôi vẫn thích cô. Có lẽ đó mới chính là con người thật của cô: Khi đã yêu là yêu cuồng nhiệt, khi đã tin là tin đến dại khờ.

Vậy thì hóa ra yêu người, tin người lại khó đến thế. Với cô, cô không thích lý lẽ, không có lý lẽ mà sống bằng linh cảm của mình.

Sau một khoảng thời gian dài, dài bằng khoảng cách địa lý hay là khoảng thời gian đủ để người ta đến được bên nhau. Gần nhau trong cả những nghĩ suy, tâm tưởng. Không còn nữa những khắc khoải, đợi chờ, mong nhớ, thổn thức khôn nguôi mà chỉ đến được với nhau qua những cuộc điện thoại đường dài thâu đêm hay những email nồng ấm. Vũ bay về gặp cô trong cơn mưa rào ngọt ngào, mát lành của mùa hạ. Đó là những ngày vui trong cuộc đời cô. Vũ tinh tế, nhạy cảm và rất dịu dàng. Vũ ra đi cùng lời hẹn sẽ trở về trong thời gian sớm nhất có thể, cô tin Vũ, tin vào điều Vũ nói.


“Mùa đông nước Nga chắc là lạnh lắm” tim cô ấm lại khi nhớ đến Vũ. Cô yêu Vũ bằng một tình yêu thương thấu hiểu và tin cậy. Ở bên anh cô tìm thấy sự bình yên tuyệt vời. Mùa mùa thu đi qua, mùa đông đi qua và mùa xuân trở lại. Rồi thì những cơn mưa đầu hạ cũng đã đến. Một năm xa Vũ, một năm chỉ được nhìn thấy nhau qua webcam, chỉ được nghe tiếng nói qua voice chat, qua điện thoại. Và còn biết bao nhiêu điều nữa, mong và nhớ được chia sẻ cùng nhau trọn vẹn hơn…

Cô đang tìm tài liệu cho công việc của mình trên google. Đọc dịch đến nhức mắt, tài liệu thật hiếm lại toàn bằng ngoại ngữ. Giá như… Ngoài trời đang lắc rắc đổ mưa, những cơn mưa đầu hạ thật mát, thật ngọt làm cho đất trời như mềm dịu đi thỏa nỗi khát khao sau mùa nước cạn. Cô lấy nick name Yên Vũ cho blog của mình vì cô nghĩ cơn mưa mùa hạ thường mạnh mẽ, dứt khoát nhưng cũng êm dịu, nhẹ nhàng giống như hình ảnh Vũ trong cô.

Cô và Vũ thường xuyên viết email cho nhau. Cô nhớ, khi chưa quen Vũ cô thường viết ngẫu hứng, không đầu đề, không ngày tháng... Khi quen Vũ cô quen cả cách đánh số ngày tháng trên từng file của anh. Nhiều lúc cô tự hỏi vì điều gì làm cho cô có thể quen được với những trật tự của Vũ. Có lẽ bởi Vũ luôn khoan dung, quan tâm, lo lắng cho cô. Ở bên Vũ cô cảm nhận được sự ấm áp, chở che và tin yêu.

Mỗi lần nhận được thư Vũ, chỉ cần thấy dòng địa chỉ mail quen thuộc của anh thôi là tim cô cũng run lên, xao xuyến. Và hôm nay cũng vậy. Biểu tượng a new mail xuất hiện khiến cho cô không khỏi hồi hộp. Đúng là thư của anh. Anh báo tin sẽ trở về Việt Nam vào cuối tháng Năm này và xin gặp gia đình cô để bàn tính chuyện trăm năm cho hai người. Anh mong ước cô sẽ là những giọt nước tinh khiết, quý hiếm nhất của cuộc đời anh.

Trong cô như có dòng suối mát tuôn chảy, cuộc sống đôi khi thật lạ lẫm và tình yêu thì vẫn luôn kỳ diệu có thể xóa đi những đau thương. Mưa vẫn rơi rơi, bản Rhythm of the rain của nhóm the Cascades trỗi lên những nhịp điệu nhẹ nhàng, quen thuộc. Cô cười rạng rỡ trước màn hình vi tính.


Yên Vũ, Sài Gòn - 2008

PS: Mình vẫn luôn thích đoạn kết có hậu trong những câu truyện mình đọc, những điều mình viết. Những gì mình viết ra luôn để mở một tương lai có nhiều ánh nắng, ấm áp và bình yên. Đó chính là mong ước của bản thân mình. Nhưng sự đời dường như không luôn như vậy. Có những lúc phải biết chấp nhận nếu như tương lai vẫn chỉ là những ngày mưa u hoài.

Một bài viết đã lâu, có thay đổi tí chút khi post lại. Một chút thực tế, một chút liên tưởng và một chút hư cấu. Một đoạn kết đẹp như mơ… đừng trách khi trái tim mình luôn mộng mơ và “nhân hậu” thế.

Nhận xét

  1. Giáo cũng mong ước một cái kết có hậu như thế cho nickname YV! Biết đâu...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chỉ là biết đâu mà thôi Giáo nhỉ? Nhưng mà... thì cứ biết đâu đấy. :)

      Xóa
    2. oh, cảm xúc quá thấy đâu đó có bóng dáng trong đó mà! :D
      Với Giáo làng mình thấy vẫn gọi NBL, với YV mình nhớ hồi đầu nghé cái nick name này mình nhớ mình nghĩ đây ko tên thật mà nghe giống như kiêu nick name về cơn mưa bình yên- CMBY với chủ định chủ nhân thì fải! hihi, đúng CMBY rùi còn gì!
      Vì sao mình lại từng nghĩ thế ư! vì kể từ khi hết cái thời trẻ thơ ký ức thơ ngây khi con bé thấy mưa thì nghịch mưa. Có lẽ thời gian trôi qua, hòa nhịp cùng cs ko chỉ riêng cá nhân mình mà chắc mọi người nhiều người thế, đâu chỉ có bình yên vui vẻ hạnh phúc cười cả ngày như trẻ thơ suốt đâu.
      Ko ít lần cũng khóc, cũng đau, cũng bùn, cũng vui cũng bình yên, cũng nguôi ngoài trong các cơn mưa nhỏ, vừa..lớn mạnh...đêm ngày!!! Hihi, tự nhiên nghĩ lại cũng bùn cười chả biết YV
      đã từng chưa.. hihi t hy vọng là chưa vì t thấy như thế chẳng qua là "cực chẳng đã mà thui" do đời người mà coi như là bước và chặng đườg fải qua. Đó là t cũng từng mà t nghĩ là đó là trận mưa t thấy dữ dội lớn trong danh sách 'ấn tượng' vì chả hiểu tại sao những trang thái cảm xúc, skien, biến cố cùng gắn bó với mưa ko ít! hihi, đầu đời có lẽ là cơn mưa biết tâm trạng là cái hồi đi thi DH về nghĩ mình đã làm ko tốt- t xếp nó vào list là mưa cx nhẹ nhàng thú vi. Còn đc coi là lớn...có lẽ cái trận mưa đêm dữ dội tháng 7 năm ngoái, ngày diễn ra trận VN-Arsenal! cái trận mưa ào ạt đến khủng khiếp khi trận bóng vừa kết thúc lúc 10h đêm, mà những hạt mưa lớn t tưởng như hòn đá chăng thêm vào mắt T, vì giữa lúc đêm khuya thanh vắng ko có ai để ném nên ném dồn hết "vào t cho nhiều để góp cùng cái hoàn cảnh cx của T lúc đó cho có bạn hihi"....Và rồi mọi thứ cũng bình yên. Sau những cơn mưa mang sức sống cho muôn loài mà bạn YV nhỉ :D. Hey,chết thật lâu lắm hnay sa đà online lâu:D
      bảo đọc nốt mà chưa xong! thui chào YV, T fai out thui! Chào nhé ;)

      Xóa
    3. Ừm, có lẽ ai cũng có những cơn mưa kỷ niệm trong lòng mình. Là cơn mưa tuổi thơ với nét trong trẻo, hồn nhiên. Là cơn mưa dữ dội, u buồn khi lỡ trở thành người lớn.
      Với YV, mình muốn giữ lại một cơn mưa cho riêng mình. Cơn mưa mát lành, ngọt ngào những ngày đầu hạ. Ngày mình được sinh ra, ngày mình lớn lên và cảm nhận mọi thứ.
      Cái tên CMBY nghe hay lắm. Dù mình có lấy nickname nào thì bạn bè cũng cứ gắn mình với hai chữ bình yên. Có lẽ trên hết trong mình luôn mong muốn sự bình yên nơi tâm hồn. Cảm ơn bạn đã chia sẻ cùng mình. Một buổi tối thật vui và an lành cho bạn.

      Xóa
  2. Hihi....''Người già và trẻ em được quyền yêu còn thanh niên nghĩa vụ phải yêu '' mà bạn ơi -Một cao nhân nào đã nói vậy đó -

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Kể ra, phải yêu thì cũng khổ lắm đấy ạ. Nên thôi, chớ cưỡng ép con tim làm gì. :D

      Xóa
  3. Bài viết thật hay , thật cảm động ...nhất là đoạn kết ...quả có hậu vô cùng !!! Mong sao đoạn kết của một tình yêu cách xa hàng ngàn cây số như thế sẽ được đơm hoa kết trái để nickname YV sẽ không còn cảm thấy buồn , thấy nhớ nhung ...mà thay vào đó là một bản tình ca tuyệt đẹp của hạnh phúc lứa đôi nàng nhé ...chúc nàng đêm ngủ thật ngon và sẽ có rất nhiều mộng đẹp nhé nàng ...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn nàng nhiều. Hì hì... Giờ là hổng dám đâu cũng nên đấy nàng ơi. Bản tình ca cũ lắm rùi, không muốn hát đi hát lại mãi nữa nàng ạ.

      Xóa
  4. Câu chuyện này khiến mình liên tưởng đến chuyện tình cảm của mình . Bắt đầu quen và yêu nhau qua mạng từ hồi nhỏ xíu. Mối tình kéo dài hơn 10 năm , trải qua bao nhiêu sóng gió, chia tay rồi quay lại với nhau.Sai lầm có, tha thứ có, giận hờn nhau có... Đến khi chuẩn bị lập gia đình thì họ bảo tuy còn yêu nhưng không còn niềm tin vào chuyện tình cảm này nữa và rất nhanh chóng họ yêu một người khác. Hình như họ cưới nhau trong tháng 5 này thì phải ? Thôi thì cầu chúc cho họ có được cuộc sống hạnh phúc bền lâu với người mà họ đã chọn. Kỉ niệm đẹp không phải vì nó vui hay buồn mà mà vì nó không bao giờ trở lại.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mình có thể hiểu cảm giác của Demon ở thời điểm hiện tại. Một mối tình bền lâu và nhiều sóng gió như vậy mà lại chia xa chỉ vì người đã hết yêu mình. Đó quả là một điều không dễ dàng gì mà quên được. Nhưng thôi thì... mình cứ cho rằng đến và đi trong mỗi cuộc tình là do duyên phận. Có duyên không phận thì dù có đi cùng nhau bao nhiêu ngày tháng rồi cũng đến lúc phải chia tay. Đúng vậy cậu à, hãy chia tay trong thanh thản và thật tâm mong cho người có được niềm hạnh phúc chọn ven. Mình tin với một người sâu sắc, biết lý lẽ và sống chân thành thì rồi sẽ có được những điều tốt đẹp ở tương lai. Kỷ niệm thì không bao giờ trở lại, nó chỉ sống trong tim mình bởi những hoài niệm và nỗi nhớ. Nếu nó thực sự quay lại chắc gì mình đã thấy vui? Vậy thì hãy ru kỷ niệm ngủ yên ở một ngăn nào đó trong trái tim mình bạn nhé. Chúc cho những yêu thương rồi sẽ đến bên bạn với niềm hạnh phúc trọn vẹn hơn.

      Xóa
  5. Mình thích cái phong cách viết của bạn. Những câu truyện buồn thì thường mang lại cho người đọc nhiều đồng cảm, nhưng nếu trong câu truyện ấy nhân vật không có lối thoát thì người đọc sẽ buồn và day dứt, thương cảm. Vậy nên mình rất thích những câu truyện dù vui hay buồn thì kết của nó cũng là happy ending. Đọc xong thấy câu truyện ánh lên một niềm tin vào cuộc sống luôn hướng tới tương lai tốt đẹp

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ý thích của bạn thật giống mình :)
      Mình luôn thích một kết thúc có hậu mặc dù mình chưa được hưởng cảm giác đó. Và dường như chưa được thưởng thức thì lại càng khao khát nên là... vẫn luôn mơ bạn ạ.

      Xóa

Đăng nhận xét

Bài viết nhiều lượt xem

Cẩm chướng

Tháng tư…!

Người đàn bà khóc

Tầm xuân