Cuộc đối thoại ở 3M


Hắn:
..."Thảng thốt" - thì chắc là hơi quá, nhưng thật sự bất ngờ khi một mảng xanh thật xanh điểm một vài cụm trắng bồng bềnh bỗng rơi vào mắt hắn...
Nghĩa là trời đang tiết Hạ. Hắn tự hỏi thế này: Sống mà quên cả mùa ư? Sống mà quên cả mùa... Sống mà quên cả... Sống mà quên.... Sống mà....Sống.
Thế thôi. Đôi khi, một sự bất giác nào đó cũng đủ để làm bật lên một vào cảm xúc chết tiệt nhất hoặc là mê ly nhất. Lúc này thì đang mê ly... Mê ly với màu sắc của Thiên nhiên. Trời đang xanh giữa ban ngày mà lại gợi cho hắn nhớ về một bầu trời sao chi chít ban đêm. Mà không hẳn là cả "bầu chi chít". Chỉ là cái khung cửa sổ bên cạnh giường ngủ vào những đêm mùa Hạ yên bình, giống như một chiếc lồng, nhốt toàn sao là sao... Khi còn nhỏ, hắn đã từng trèo lên mái nhà để mà nằm đếm sao. Để mà hí hửng chờ một chiếc sao rơi rồi lẹ làng đưa tay sờ vào cúc áo và ước một điều gì đó... (cái trò lãng mạn tệ hại này hắn bị tiêm nhiễm từ một ông anh nghịch hơn quỷ sứ). Rồi, chẳng biết tự bao giờ, hắn đã đặt tên cho bầu trời sao của những đêm mùa Hạ là Chiếc Lẵng Hoa Xuyến Chi Khổng Lồ... Hoa Xuyến Chi... hoa Xuyến Chi... Một loài hoa dại được ban tên có lẽ là "chứng nhân" thiêng liêng nhất và khờ hạo nhất - hình như - cho một cuộc tình nào...
Mấy cụm trắng bồng bềnh đổ xô vào xui hắn về một miền đã xa... Thật xa...
Miền ấy, sau cơn mưa mùa hạ, hắn long rong trên chiếc xe đạp cà tàng... Cái gì khiến hắn bị hút hồn nhất của thiên nhiên kể từ khi chớm nhận thức về xung quanh đến giờ? Thưa rằng : Hắn rất yêu mây, chỉ một loại Mây Biến Hình, sau những cơn giông... Rõ ràng, mây ấy sẽ phải trôi. Rõ ràng hắn rồi phải lớn. Nhưng những hình thù kỳ dị trong trí tưởng tượng của tuổi thơ kia thì vẫn nguyên xi như thế.
Dù hắn, dù mây có thay đổi đến thế nào...
Hôm trước, hắn đọc ở đâu đó, người ta viết như sau: "Mình đã từng đọc đc ở đâu rằng: sự tiếp nhận cuộc đời, với tất cả những gì ở xung quanh, 1 cách thi vị là tặng phẩm tuyệt vời nhất mà tuổi thơ đã đem lại cho con ng. Và nếu sau nhiều năm dài tỉnh táo mà k để mất món quà quý giá ấy thì đó chắc hẳn phải là nhà văn hay nhà thơ… Nhưng nói cho cùng, mình cũng chẳng tin nhà văn hay nhà thơ là 1 sự khác biệt gì lớn lắm. Có lẽ họ chỉ giả vờ mình còn giữ đc, và luôn khổ công tìm cách chỉ cho những ng khác thấy cái mà bản thân họ k hề thấy"

Giờ ạ. Hắn chẳng có công để ngồi mà tranh luận. Hắn thích cái kiểu "tư duy" phản biện như thế lắm. Nhưng hắn không nghĩ rằng con người ta lại phải giả vờđể tin tuổi thơ không hề mất. Sẽ có những tuổi thơ bị đánh cắp, sẽ có những tuổi thơ bất hạnh, đắng cay không muốn nhớ, sẽ có những tuổi thơ chỉ là một nỗi ám ảnh khôn nguôi... Đó, chẳng qua là cách nói, cách thể hiện bằng câu chữ. Chắc chắn một điều rằng : cái tặng phẩm quí giá của Thiên nhiên từ khi con người ta tiếp nhận cuộc đời, rồi sẽ lại giúp con người ta tiếp tục sống tốt hơn, tin yêu hơn…

Không cần đến thuyết Phân tâm học của một người mang tên Phờ - Rớt Phờ riếc gì kia; không cần viện dẫn, hắn tự biết, tự chiêm nghiệm qua bản thân mình. Hắn là người đã không hề quên những cơn điên...
11/05/05 @ 02:12:PM

Ta:
Ơ hơ! Nói về điên, chẳng thể nào quên được 'Nhật ký người điên' - Lỗ Tấn.
Với cái nhìn 'trong trẻo' của hắn thì thế giới này thật là đáng sợ. Nó gầm gừ như lũ chó đói tranh mồi...Tất cả đều đáng sợ, tất cả đều phải được trông chừng kể cả cha - mẹ - họ hàng - cô - dì - chú - bác...tất cả. Vì tất cả đều đểu giả, nguy hiểm, đe doạ hắn. Nếu không cẩn thận, chỉ một chút sơ sẩy thôi, hắn sẽ bị băm vằm làm muôn mảnh cho lũ chó đói ăn. ..Hắn sống trong hoang tưởng, tưởng tượng về mọi thứ có thể xảy ra trên đời này, hắn lường được trước mọi sự việc. Nhưng...hắn không có thuốc chữa. Hắn không thể sống giả dối nhưng để tồn tại hắn phải dè chừng, phải cười - phải khóc, phải giả vờ để chạy trốn. Thật tội nghiệp cho hắn...Giữa thực và mộng, giữa giả và thật có lẽ hắn không thể nào chọn một, mà cả hai thì hắn không đủ sức thế là hắn điên. Hắn điên để nhìn đời 'trong trẻo' hơn...
12/05/05 @ 08:24:AM
Hắn:
Uh. Tội nghiệp cho hắn quá! Nếu như có ai đó khuyên hắn : điên để nhìn đời 'trong trẻo' hơn, hắn sẽ thử một lần... tỉnh xem sao! Lâu nay, hắn đã có bao giờ được "tỉnh" đâu! Vì lâu nay, cuộc đời dưới mắt hắn quá...trong trẻo đi mà. Khừ khừ.
Chân dung hắn thế nào?
Thử mượn một công cụ "bất lực" nhất là ngôn từ để "vẽ" ra xem sao.
Hắn có một đôi mắt biết... khóc. Một đôi mắt mà người khác nhìn vào sẽ không bao giờ thấy lửa, chỉ là những ánh .. liêu trai. Thực ra, nó chỉ...liêu trai khi nào hắn... muốn. Người ta thường bảo : đôi mắt là "cửa sổ tâm hồn". Hắn bảo "thêm" tí nữa : có khi, đôi mắt còn bộc lộ ra cả những điều mà Tâm hồn cũng không ngờ tới!...
Hắn có một cái miệng biết ... cười. Trong những lúc chẳng biết cười với ai, hắn cười với chính hắn. Lúc đó, hắn tranh thủ "tập luyện". Đầy đủ các âm điệu và cung bậc. Tập luyện tương đối thành thạo, hắn bất chợt đem "áp dụng" với bất kỳ ai, bất cứ ở đâu, bất cứ lúc nào, trong mọi hoàn cảnh... vẫn chưa hết.. "vốn". Thế nhưng, cái miệng "ấy" vẫn chưa biết nghe lời hắn. Hắn còn phải cố tập nữa, đến khi nào hắn đạt được cái điệu này : cả cười... 
Hắn có một cái mũi biết... hỉnh. Cái mũi hắn cũng sẽ hỉnh lên giống như một chú bé được ai đó... khen một cách nức nở, quá đà. Cái mũi "ấy" còn biết "đỏ" nữa. Đỏ tẽn tò như vừa bị bắt quả tang khi vừa hành xử xong một hành vi chẳng lấy gì làm tế nhị. Thậm chí, cái mũi còn có thể đỏ cả khi nó phát hiện ra... chính nó.
Đấy. Hài hước chưa!
Không như HPNT : "Vẽ tôi một nửa mặt người/ Nửa kia mê muội của thời hoang sơ..." 
Không như NTT : ..."Vẽ tôi con Lợn cầm tinh/ Con Gà cầm tháng con Tình cầm tay/ Vẽ tôi mưa nắng béo gầy/ Xuân đông thu hạ tháng ngày nhớ quên..." 
...Biết đâu, trong một cơn túng quẫn nào đó của Tạo Hóa, hắn đã được sinh ra. Thế là hắn phải chịu những cái "khác người" - (ý nói là khác so với đồng loại của hắn). Bởi vì lúc đó, trong thùng gạo của nhà ông Tạo, những hạt thông minh đã vơi cạn mà chỉ còn lại toàn là những hột ngu đần. Cũng chính lúc ấy, trong cái ảng nước của ông ta, những gáo nước tinh khiết, trong veo có tên là lãng mạn được múc lên để "nấu" thay vì một gáo nước đùng đục, có nhiều tạp chất khác nữa của cuộc đời được mang tên là thực tế, ấy vậy nên hắn ... thành ra thế này...
12/05/05 @ 02:29:PM 
Ta:     
Ừ biết đâu đấy, hắn lại được sinh ra từ nỗi “túng quẫn của tạo hóa”. Nên hắn “khác người”. Hắn tự vẽ cho mình một bức chân dung. Nó thật hài hước và giống một vài bức tranh biếm họa mà người ta hay vẽ - Vẽ bằng đường nét và sắc màu của cuộc sống…
Thì hắn cứ thử tỉnh một lần đi, hắn sẽ chẳng phải tập cười bởi thực tế sẽ làm hắn trở thành “Thằng cười”-V.H. Lợi chưa nào, hắn đỡ phải mất thời gian và công sức cho cái việc tập cười vô bổ ấy, và rồi hắn sẽ kiếm được tiền với nụ cười mà không phải cười của hắn.
Hắn cứ tỉnh đi rồi một lần sống thật, yêu thật. Hắn sẽ đắm say và có thể vĩnh hằng bất diệt như “Thằng Gù ở Nhà thờ Đức Bà”-V.H. Mặc dù hắn khác người, khác với đồng loại của hắn bởi vẻ ngoài xấu xí, bởi cái lưng gù. Nhưng có như thế người ta mới nhận ra hắn sau bao năm dưới đáy mồ. Và như thế hắn có một trái tim trong sáng, thuần khiết hơn bất kỳ trái tim nào khác. Hắn được lợi quá đi chứ! Nhất là khi cái “ngu đần” của hắn lại mang đến cho hắn niềm hạnh phúc, sự no đủ quyền hành và người đẹp như bất kỳ một “thằng ngốc” nào trong những câu chuyện dân gian

Hắn có thể được nhiều đấy. Nhưng có một cái hắn không được, đó là sự ca ngợi của người đời. Trong con mắt của người đời, hắn đã điên thì mãi mãi vẫn chỉ là thằng điên. Hắn không được tỉnh lại, mặc dù hắn tỉnh…Như thế thì hắn sẽ đau, hẳn là hắn sẽ đau lắm đấy…! Hắn thật đáng thương! Nên hắn thành ra như thế…
13/05/05 @ 08:24:AM
P/s. Nhớ về những người bạn đã từng một thời rất vui. Giờ thì không còn ai nữa
Yên Vũ, 2012

Nhận xét

Đăng nhận xét

Bài viết nhiều lượt xem

Cẩm chướng

Tháng tư…!

Người đàn bà khóc

Tầm xuân