Tình như trăng lên



Từ độ người đi trăng ngẩn ngơ
Thu sầu vằng vặc bến sông thơ
Liễu mềm rủ bóng in bờ vắng
Thao thức cùng trăng đợi thuyền mơ
Ảnh: Internet
Trăng càng muộn càng lạnh. Trăng càng lạnh càng ngọt, vằng vặc chiếu xuống nhân gian. Mọi người đã yên giấc chỉ còn em dưới ánh trăng suông. Trên trời dải ngân hà lấp lánh những vì sao khuya u buồn.
Trăng khi tròn khi khuyết, tình khi vơi khi đầy. Tình như trăng lên, tình càng xa nhớ nhung càng nhiều, yêu thương càng đầy. Trăng lên tình thêm nhung nhớ… Dẫu đôi khi em cứ lơ mơ về cái điều gọi là tình yêu ấy, và thật ra thì em chẳng biết mình (nên) nhớ thương ai.
Lại nhớ về vài dòng xưa cũ, từ cái thời em chưa hình dung ra người trong mộng như thế nào nữa, thế mà xem ra cũng yêu thương tràn đầy:
Trăng thu vàng soi bóng
Lá thu rơi đầy sân
Nhớ thương giăng một cõi
Vầng trăng khuyết bóng tàn

Xa xăm về nơi ấy
Ai có biết hay chăng
Ân tình ta vẫn mang
Mơ hợp khuyết trăng vàng
Nhớ trăng!
Yên Vũ, 2012

Nhận xét

Bài viết nhiều lượt xem

Tự Khúc Mùa Thu

The night ‘s Dialogue 413

chùm hoa tím ngắt

Em về gom lại ngày xưa