Quán Trọ


Ảnh: Internet
Chẳng hiểu sao tôi lại có ý nghĩ : Đời mình là một quán trọ. Một quán trọ dành cho riêng anh Vị khách đến từ một miền phiêu lãng…Tôi đợi chờ, hy vọng một ngày anh đến. Nhưng…anh đến rồi đi, gieo hồn tôi nỗi đau, niềm thương day dứt. Anh ra đi đời tôi thành quán trọ…Một quán trọ cũng như ngàn vạn quán trọ nơi anh đã đi qua. Nó chẳng để lại trong anh một điều gì cả. Anh sẽ chẳng nhớ nên cũng chẳng phải quên…Như vậy cũng tốt, bởi tôi cũng không muốn anh sẽ như tôi, sẽ là một quán trọ dành cho một người…
Có ngàn vạn điều ta muốn quên đi, có ngàn vạn điều ta phải nhớ…Vậy là có lúc ta phải lựa chọn mình nên quên hay nhớ…Thật khó anh ơi!
Vì em chẳng muốn mình lại thêm một lần làm quán trọ. Quên đi, biết đâu em sẽ lại đi trên con đường xưa cũ. Nhớ ư? Làm sao em có thể yêu tiếp một người. Đời như một vòng quay…Em đi, cứ đi mải miết trên con đường của mình để rồi một ngày gặp lại bóng dáng anh trong ảo mộng xa xôi…chợt không xa xôi mà hiện hữu ngay trước mặt. Giống như khoảnh khắc chiều nay khi em nói chuyện với một người. Một giọng nói trầm ấm, một giọng cười và cả cách nói chuyện thật giống anh khiến tim em xao động…
Qua đi những phút vui, qua đi những phút buồn, còn lại trong em sự lắng đọng…Cảm ơn anh đã tưới cho tâm hồn em chút dịu mát, cho em niềm ngọt đắng của tình yêu. Dù mãi mãi… chúng ta là hai kẻ đồng hành xa lạ… Hãy cho em một chút thôi anh nhé mỗi phút giây qua đi trong cuộc đời anh…
PS: “Quán trọ” ngày xưa nay đổi chủ rồi. Thôi thì anh và em cũng sẽ chẳng dành cho nhau nữa mỗi giây phút đi qua trong cuộc đời chúng mình để không còn biết nhớ. !!!
Em & những điều không tưởng.
Yên Vũ, 2012

Nhận xét

Bài viết nhiều lượt xem

Vu vơ

Tự Khúc Mùa Thu

The night ‘s Dialogue 413

chùm hoa tím ngắt

Vườn em

Đóa hoa tình