Đông Phố


Ảnh: Internet
Sắc xuân rộn ràng, thành phố đang làm dáng với sắc màu vui nhộn của ánh đèn, của pano, poster ở những cửa hiệu. Dòng chữ « Chúc mừng năm mới – Happy new year » xuất hiện ở muôn nơi. Mọi người nói cười cùng nhau mua sắm đồ tết. Hoà vào sắc xuân tình xuân ấy, tôi thấy lòng nhẹ nhàng hơn… Một năm mới lại đến, mỗi người cố gắng tạo cho mình một cái gì đó mới hơn.
Trên một chương trình ca nhạc từ thiện có quay một đoạn video clip về một bà cụ không gia đình, người thân… sống lủi thủi một mình Với bà ngày tết chỉ khác hơn ngày bình thường là có được những phần ăn ngon hơn do những người hàng xóm tốt bụng mang đến. Có một điều gì đó làm mình cảm thấy xót xa… sẽ thật bất hạnh khi không có một gia đình để nương tựa, để trở về.
Ngày nhỏ tôi mong tết nhiều lắm, tết có quần áo mới, tết đi chơi, tết được ăn ngon hơn… Bây giờ giữa những náo nức ấy, giữa muôn vui tươi ấy tôi lại không ngồi đếm lịch mong mỏi tết đến nữa. Với tôi tết chỉ để ăn và ngủ, chỉ thế thôi, duy nhất.
Thực ra tôi mong tết đến, tết đến là hết năm là già đi một tuổi là nhanh chóng về trời… Là xoá hết những vui buồn khi không còn sự tồn tại của một thực thể với những xúc cảm.
Thực ra tôi mong hết năm để năm mới tới sẽ mang đến một điều gì đó khác xưa, những điều buồn chán không còn ngự trị nữa.
Thực ra tôi muốn nói những gì tôi viết không giống tôi chút nào…
ĐÔNG PHỐ vẫn dịu dàng, tươi mới… tôi yêu.

Yên Vũ, 20.01.2008

Nhận xét

Bài viết nhiều lượt xem

Cẩm chướng

Tháng tư…!

Người đàn bà khóc