Nhớ nắng


Ảnh: Internet
Nơi này mùa đông!
Sáng vẫn nắng… ánh nắng dịu nhẹ, e ấp trong gió… nắng mơn man, ấm áp những tia nắng của buổi bình minh đón chào một ngày mới trong sáng, vui tươi.
Trưa… nắng lắm! Cái nắng không quá gay gắt oi nồng nhưng cũng dễ khiến người ta ngộp thở khi bước ra đường với chiếc khẩu trang dầy cộp, chiếc áo khoác dài tay.
Chiều vẫn nắng… Những đọt nắng cuối cùng còn sót lại không đủ làm ấm lòng người phương xa rồi nhanh chóng tan biến trong buổi chập choạng vào đêm.
Ở nơi này em luôn có nắng mà sao vẫn thấy nhớ nắng tha thiết. Có lẽ tuyết đang rơi… có thể rồi một ngày em lại mong đợi tuyết rơi như chị B ngóng mùa đông đầu tiên ở Dallas (biết đâu đấy). Có lẽ,… người ta cứ mong đợi một cái gì đó.
Có một cái gì đó cứ làm cho người ta nhớ…! Tình yêu.
Đơn giản là khi nhớ đến một ai đó, một điều gì đó, một thứ gì đó …da diết. Đấy là tình yêu. Cái mà em cứ hay gọi là nỗi nhớ. Như thế, có người sẽ cãi với em… tình yêu không phải là như thế. Ừ thì có rất nhiều cách lý giải, em thích lý giải tình yêu theo cách của em.
Nắng vẫn hàng ngày hiện hữu quanh em, em vẫn nhớ… một nỗi nhớ… buồn cười nhỉ?
Còn ở nơi ấy, hẳn là mùa đông đẹp lắm. Một vẻ đẹp em chưa từng được chiêm ngưỡng bao giờ. Nhưng người sẽ nhớ nắng, nhớ lắm… Em tin thế!
Yên Vũ, 9.6.09

Nhận xét

Bài viết nhiều lượt xem

Tầm xuân

Mùa xuân-hạnh phúc-tình yêu

Cẩm chướng

Trông hoa, nhớ người :)