Một chút tôi


Ảnh: Internet
Có lẽ ai cũng chọn cho mình một con đường bình yên, êm ả làm bến đáp. Ừ, thì phụ nữ ai cũng thế. Tìm cho mình một người chồng vừa ý, không vừa ý cũng chẳng sao. Miễn là có một bến đậu, một mái ấm, một bờ vai để dựa vào mỗi khi mệt mỏi.
Cũng có lúc trong đầu tôi thoáng qua ý nghĩ đó. Rằng thôi tình yêu chỉ là những điều viển vông, mơ hồ chẳng khiến cho ta phải chờ đợi mỏi mòn, mải mê tìm kiếm giữa muôn mặt đời thường. Rằng thì cứ đồng ý đi, một ai đó nói yêu mình và sẵn sàng cho một đám cưới. Lấy chồng, sinh con. Trách nhiệm làm vợ, làm mẹ che lấp đi những mộng mơ thời con gái. Rồi thì… cuộc sống cứ thế trôi… đến một lúc nào đó ngoảnh lại màu thời gian đã phôi pha mất rồi.
Nhưng tất cả những điều ấy chỉ gói gọn lại ở những nghĩ suy. Tôi đã rùng mình khi nghĩ đến một người vừa tỏ tình với mình. Rằng nếu như mình đồng ý, nếu như mình về sống với người ấy thì sao đây. Cuộc sống phải chăng sẽ là địa ngục. Và tôi không thể…
Vẫn là sự quẩn quanh, dường như tôi không thể thoát ra khỏi giấc mơ để sống thực tế hơn, bình thường hơn, đơn giản hơn…
Ừ, cuộc sống không phải là cuốn tiểu thuyết. Và tôi cũng không muốn viết nên cho cuộc đời mình những giấc mơ không có thật. Thay vào đó, thay vào giấc mơ về một người mà tôi đã chắt chiu, vun đắp, nâng niu, trân trọng… Tôi tìm cho mình một con đường đi khác. Dù nó không dễ dàng, dù nó dường như nặng hơn gấp nhiều lần so với sức nặng của lý trí. Nhưng tôi tin có tình yêu, lòng đam mê với nó tôi sẽ giành được và biến giấc mơ thành sự thật. Nói như John Calvin thì: “Hãy chứng tỏ anh là người được lựa chọn”. Và có lẽ tôi chính là người đã được lựa chọn. Cứ đi rồi sẽ đến.
Sắp xếp hành trang cho cuộc đời mình là những chuyến đi dài. Tôi tin cuộc sống của tôi sẽ đầy ắp niềm vui và thật nhiều ý nghĩa.
Tôi thật sự thèm những chuyến đi xa…!
Yên Vũ,12.7.2011

Nhận xét

Bài viết nhiều lượt xem

Vu vơ

Tự Khúc Mùa Thu

The night ‘s Dialogue 413

chùm hoa tím ngắt

Đóa hoa tình

Em về gom lại ngày xưa