Ký ức tuổi thơ


Ảnh: Internet


Bầu trời xám và những cơn gió lạnh… tôi nhớ…!
Mùa đông phủ trên cánh đồng quê tôi màu sương muối mờ đục, lạnh lẽo. Những gốc rạ ngổn ngang, oằn xéo dưới vết chân trâu. Mặt ruộng khô trắng nứt nẻ, không gian trầm lắng đặc quánh buồn.
Tôi thích ngồi giữa sân nhà đón ánh nắng mặt trời lười biếng dậy trễ và làn gió hanh hao làm đôi môi nứt nẻ. Khu vườn lá rụng hết nhưng bên cửa sổ hoa hồng vẫn nở tươi thắm, ngọt đằm. Mùa đông không có trăng, có chăng thì trăng rất buồn hoang hoải xa vắng. Núi trầm tư với mái tóc xám ngắt không vui không buồn. Khoảng lặng bình yên mang đến trong tôi những giấc mơ dịu dàng…
Những con đường mùa đông mưa phùn thấm ướt, xe đạp chạy lòng vòng lang thang vào cuối buổi mỗi hoàng hôn. Xa cả rồi nỗi nhớ và giấc mơ ngày xưa. Mưa vẫn rơi đường về xa lắm. Phương bắc cuốn mình vào tấm chăn mùa đông ấm áp. Phố vắng, tôi xa, Em có còn trở lại? Mùa hoa tình yêu đang rực rỡ sắc màu.

20.11.2007

Mùa Hạ cuối
Ngồi bên nhau chuyền tay trang lưu bút, mùa hạ ơi có trở lại bao giờ…
Những tháng năm học trò hồn nhiên, vô tư, tươi trẻ đã đi qua gần cả mười năm rồi. Tôi nhớ mùa phượng cuối đơm bông đỏ rực một góc trời.
Bạn bè tôi, gửi cả những yêu thương mênh mang dịu dàng, trong trẻo, chút ngỡ ngàng yêu, chút rung động đầu đời vào trang lưu bút. Ai cũng mang trong mình những mộng ước tuổi 20 đẹp đẽ, huy hoàng. Có những nụ cười, có những giọt nước mắt, có cả những nghĩ suy chưa kịp thốt thành lời…
Tháng năm vẫn cứ hồn nhiên đi qua. Bạn bè tôi, mỗi người đã tìm được bến đỗ cho mình Và trong mỗi cuộc đời ấy, mỗi vui buồn ấy có bao giờ còn nhớ tháng năm xưa?
Tôi ngồi đây nhìn hàng phượng vỹ cháy lên một nỗi buồn và cả những niềm hy vọng. Một lớp học trò lại sắp sửa chia tay nhau trong mùa hạ, đánh dấu trong tim mình mùa phượng cuối yêu thương.
Tháng năm trôi rồi mỗi người cũng phải lớn lên, tự bươm trải vào đời để có thể hiểu thế nào là đắng cay, bĩ cực, để khẳng định bản ngã và chứng minh sự tồn tại của mình bằng sắc màu cuộc sống.
Mỗi mùa hạ, phượng vẫn cứ cháy lên trong tôi xen cả nỗi ngọt ngào, tiếc nuối một thời hoa mộng là những nỗi buồn, những nỗi buồn đã được năm tháng gọi thành tên. Tôi nhớ có một cuốn tiểu thuyết được đặt tên là Mùa Phượng Chết.
(Đã qua lâu rồi, chắc bạn bè tôi chẳng ai còn ngồi lãng đãng ngắm phượng rơi như tôi.)
04/05/2008

CẮT CỎ
Mùa hạ làm mình nhớ đến những cánh đồng xanh mướt, nhớ những buổi trưa oi ả, nắng nóng là thế mà cứ đầu trần, chân không đi bắt cua, bắt cá ngoài đồng. Mẹ quát không cho đi vì sợ tụi mình ốm nhưng mà mình với chị J toàn giả vờ đi ngủ rồi len lén trốn đi.
Nhớ đến những đồng lúa xanh là mình không thể quên được những lần đi cắt cỏ. Chẳng là nhà mình nuôi bò. Mùa hè những cánh đồng ở gần nhà bị trồng lúa hết nếu chăn bò phải đi xa lắm. Mình thì rất lười khi cứ lủi thủi một mình theo đít bò đến mỏi hết cả chân nên đạp xe đi kiếm cỏ để cắt.
Một buổi xế trưa kiếm được bờ ruộng cỏ tốt ngập lên khiến mình sung sướng, chắc mẩm sẽ nhanh chóng cắt đầy bao. Mình hăng hái vứt xe bên lề đường, cầm bao tải lao xuống ruộng. Vừa mới đưa tay lên vơ nắm cỏ định cắt thì ôi thôi… mặt mình tái xanh, tay chân run lập cập khi thấy một con rắn lục nằm cuộn tròn ngay dưới mớ cỏ mình đang cầm. Chắc phải mất mất mấy giây mình mới ba chân bốn cẳng chạy thẳng lên bờ. Định thần một lúc mà vẫn còn rùng mình, nhỡ lúc ấy nó ngoác miệng ra cắn mình một nhát thì tiêu đời mình.
Ấy vậy mà đã xong đâu, cái bao tải vẫn còn nằm vắt vẻo gần con rắn, phải làm sao để lấy đây? Cuối cùng mình đánh bạo rón rén tiến lại gần con rắn, đưa liềm ra ngoặc lấy cái bao tải rồi ù té chạy. Lần này thì lên xe phóng thẳng một mạch về nhà. Đương nhiên là chiều hôm ấy phải ngoan ngoãn dắt bò đi chăn rồi.
Nhưng đó cũng chẳng phải là lần cuối cùng mình đi cắt cỏ mặc dù luôn cứ thấy ghê ghê, sợ sợ những bụi cỏ rậm. Những cơn lười đột xuất mà xuất hiện thì mình cũng sẽ lại đi cắt cỏ. Kinh nghiệm hơn mình đập đập lên cỏ xem có con gì thì ló đầu ra cho mình “điểm danh” rồi mới ngồi xuống cắt cỏ. Một đứa hay lơ đễnh, bất cẩn như mình rất dễ ngoặc liềm vào tay. Lưỡi liềm rất sắc và có nhiều khía nên nó chỉ lướt qua tay mình một đường thôi là đã có rất nhiều vết cắt li ti ngoằn ngoèo rồi. Kết quả là cho đến giờ ngón tay trỏ của mình vẫn chằng chịt những vết sẹo nhỏ.
Lâu lắm rồi không còn đi cắt cỏ nữa nhưng mỗi mùa hạ về vẫn luôn thấy nhớ quê, nhớ những cánh đồng và một tuổi thơ mà mỗi khi mấy chị em được ngồi cùng nhau ôn lại chuyện cũ cứ cười ra nước mắt. Vất vả đấy, lam lũ đấy nhưng hồn nhiên, vui vẻ và đặc biệt vẫn cảm nhận được sự bình yên chứ không như bây giờ, có quá nhiều thứ để nghĩ cơ…
Yên Vũ, 2010

Nhận xét

Bài viết nhiều lượt xem

Cẩm chướng

Tháng tư…!

Người đàn bà khóc