Hoa Nắng Lưng Trời



Em về mênh mang triền đê vắng. Cánh đồng mơn man xanh ngọn gió trong lành. Mùa dịu dàng khúc hát bến sông trăng.
Em về dòng sông xanh. Lấp lánh ánh mắt ai bên nhành liễu rủ. Sáng bên trời một nỗi nhớ êm êm.
Em về nắng vàng con đường nhỏ. Gió đưa tiếng hát lưng đồi thơ ngây. Mây trắng lượn bay mềm dải lụa.
Em về dòng suối mát rì rào khúc tự tình của núi. Nghe đâu đây lời ca trong vắt, vút cao.
“Từ vòm trời cao lung linh ngàn tia nắng, từ dòng suối reo rì rào lời ca, từ ngàn bông hoa lung linh hé cười, bông hoa trắng trong như tình của em”.
Những đốm sáng lóng lánh, kỳ ảo bập bùng cháy theo chiều gió, đung đưa trên những tàn cây, ngọn cỏ, đậu trên những cánh đồng, tuôn theo con nước nhẹ trôi… Êm đềm, dịu dàng, nồng nàn cháy mãi không thôi.
Em đứng bên đời xanh dịu dàng hương cỏ. Óng ánh sắc tơ giăng mắc lưng trời. Tươi thắm sắc vàng thơm nồng hương mùa hạ. Những chiếc lá no căng viên mãn ngóng rong chơi.
Nhan sắc mùa hạ xinh tươi thế, đẹp đẽ thế. Nhưng sẽ ít người nhớ đến một loài hoa. Loài hoa chỉ có một màu nhưng dệt nên muôn sắc cho đời. Hoa không mọc trên đất, không tầm gửi trên cây mà tỏa sáng muôn nơi. Một loài hoa cuối ngày tàn rồi sáng mai lại nở, thổi những sắc hương cho muôn loài. Em gọi là hoa nắng, hoa nắng lưng trời.
Gặp lại những bông hoa lung linh trong gió. Em lại nhớ về câu hát thủa đôi mươi:
“Biết chăng hỡi chàng ơi, dù cho gió mưa phũ phàng giờ phút chia ly. Tình yêu của anh là niềm khao khát cháy trong lòng em.
Em ngỡ mình là một sắc hoa, sắc hoa chung tình lóng lánh chiếu sáng. Khao khát cháy, khao khát chiếu sáng dù cho mưa gió, bão giông. Và rồi… khi bão tan, mưa  tạnh… sắc hoa hé lộ rực rỡ ở lưng trời.
Miền dương gian người ơi có biết?

 

Nhận xét

Bài viết nhiều lượt xem

Vu vơ

Tự Khúc Mùa Thu

The night ‘s Dialogue 413

chùm hoa tím ngắt

Vườn em

Đóa hoa tình