Em & Đêm


Nàng cuốn mình vào tấm chăn đêm nghe mùa về tĩnh lặng. Đêm không lao xao gió, không thì thầm mưa, không bóng trăng mờ tỏ.
Dòng sông cuốn mình vào đêm nghe nước buồn thổn thức. Gió triền sông hiu hắt, mưa nhẹ tênh… Lời thì thầm vọng về từ một nơi nào đó xa lắm… Mêng mang, thấm buốt… Mùa thu lặng lẽ qua!
Rồi cả cái tĩnh lặng, cả cái thổn thức cũng dường như xa, dường như tan vào khoảng không, vào sắc màu thời gian đang chuyển.
Chỉ còn lại nàng, một mình với bóng đêm không vui không buồn. Tất cả chỉ là những khoảng trống thăm thẳm vô cùng…
Nàng không biết, không nghe, không hiểu cả những năm tháng qua đi, cả bản thân mình. Cuốn mình vào tấm chăn đêm bỗng dưng nàng khóc… Không hiểu là vì sao
Yên Vũ, T8.2012

Nhận xét

Bài viết nhiều lượt xem

Tự Khúc Mùa Thu

The night ‘s Dialogue 413

chùm hoa tím ngắt

Đóa hoa tình

Em về gom lại ngày xưa