“Về đi em đường trần đâu có gì”


Đó chẳng phải câu hát tự ngàn xưa nhưng một ngày tim tôi nổi sóng, câu hát bỗng vang lên văng vẳng ru lòng. Tháng tư con đường bỏng rát chạm vào mùa thu một nỗi nhớ nhẹ rơi. Những thảm lá trải vào lòng tôi nỗi buồn xa xăm quá. Đã bao giờ anh từng đến rồi xa?


Lặng lẽ như những vì sao bay rơi vào khoảng không đêm mùa hạ, tôi trở về ốc đảo của riêng mình. Ở đó vẫn có những ngày xanh ngập tràn ánh nắng, vẫn có những cơn mưa giăng mắc trái tim mình. Vẫn có bình minh lên và mỗi chiều hoàng hôn buông xuống, giấc mộng nào còn đó những đêm thâu?

Cố gạt đi những sắc tố u sầu để một sớm mai thấy lòng thật nhẹ. Lỗi hẹn rồi, thôi chẳng trách gì nhau. Một mai đây năm tháng sẽ đổi màu, nếu đã là giấc mơ xin gửi vào hư không anh nhé! Em trở về ốc đảo của riêng em.

Đêm trải vào đêm những cánh hoa vàng, là sắc màu chia ly hay nỗi sầu tuyệt vọng. Chẳng bao giờ ta chạm tới đâu anh. Những mảnh vỡ nơi tim khắc vào ký ức câu yêu thương cho bia mộ của riêng mình.

Về đi em đóa hoa vàng rụng cánh, chẳng nên nặng lòng thương tiếc cho hoa. Tình chỉ là cơn gió thoảng qua, sao nỡ tạo thành những cơn giông bão trong trái tim em hao khuyết mảnh trăng thề.

Chiều nay có loài chim thiên di lại bay về tổ ấm…!
Bên dòng sông đóa hoa vàng yên nghỉ
Muôn dặm đường chiều đi hết mùa thu

Yên Vũ, 3.6.2011

Nhận xét

  1. Đọc bài này chợt nhớ câu "Thôi về đi. Đường trần đâu có gì" . YV đã từng đến Huế du lịch chưa nhỉ ? Nhắc đến Huế ai cũng liên tưởng đến hình ảnh Huế buồn, mộng mơ và mưa triền miên. Nơi đó chỉ phù hợp để ghé qua tham cảnh quan chứ ít ai muốn sống ở Huế trừ những người sinh ra và lớn lên ở đó. Vậy mà mình cũng đã sống 4 năm trong suốt quãng đời sinh viên ở đó. Hình ảnh chiếc xe đạp mình lại nhớ kỉ niệm của những năm tháng sinh viên. Hầu hết những ngày tháng đó có nhiều kỉ niệm với người cũ.Đôi lúc cảm thấy những chuyện của quá khứ như mới xảy ra mới đây thôi. Dẫu sao mình luôn tâm niệm những chuyện đã qua thì cứ nên cho qua đi, không nên sống hoài với quá khứ để rồi ảnh hưởng tới hiện tại và cuối cùng ảnh hưởng tới tương lai... Sau những này nóng như thiêu đốt thì đầu tuần này thời tiết mát mẻ và dễ chịu hơn rồi cậu nhỉ ? Ah mà cậu không dùng Facebook à ? Nếu có thì để tớ add vào nhé. Thi thoảng tớ vào FB viết 1 vài status chứ tớ ít khi viết blog hay như cậu :)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vâng, đúng là đầu đề bài này mình lấy từ câu hát "Thôi về đi, Đường trần đâu có gì". Thật tiếc mình chỉ ghé ngang qua Huế chứ chưa được du lịch ở Huế. Chỉ biết người ta hay ngợi ca về Huế như những điều Demon nói. Mỗi vùng đất thì lại phù hợp với một người nào đó, nó gắn liền với rất nhiều kỷ niệm khi người ta sống ở nơi ấy, nhất là những thời điểm quan trọng của cuộc đời, gặp được người quan trọng của lòng mình. Thế nên thật không khó để hiểu vì sao Demon tha thiết với Huế, cứ ngỡ đối với Huế mọi thứ chỉ như là một cơn mộng vừa mới qua đây thôi.
      "Ừ, biết rồi khổ lắm nói mãi". Những điều Demon tâm niệm thì mình cũng tâm niệm, nhưng đúng là rất khó để dứt bỏ. Thôi thì "trời có lúc nắng lúc mưa", hắn là sẽ có lúc lòng mình cũng dịu mát như được tưới tắm bởi một cơn mưa mát lành vậy. Chúc cho Demon cả tuần dễ chịu nè.
      Mình có dùng FB dù không thường xuyên lắm. Nên Demon cứ để lại đường link FB của cậu để mình ghé thắm nhé. Chúng mình có thể giao lưu, tán gẫu bên đó cũng vui mà. Còn ở blog, thi thoảng Demon ghé thăm mình là mình vui lắm rồi. Cảm ơn Demon đã khen mình :D

      Xóa

Đăng nhận xét

Bài viết nhiều lượt xem

Cẩm chướng

Tháng tư…!

Người đàn bà khóc