Bên cung đàn buồn



Nối những tơ vương về phía trời xa thẳm
Cánh đồng chiều nay thơ thẩn một mình em
Giữa dòng đời trong đục, bon chen
Sầu lặng quá tiếng đàn lên day dứt

Chẳng có cho nhau một lời chào tiễn biệt
Con đường bình nguyên người mải miết đi rồi
Ẩn giấu vào mùa chiếc lá vàng rơi
Còn chăng hỡi bao điều người chưa nói ?

Con tàu tháng năm chở mùa qua rất vội
Ân tình xưa hờ hững trôi nhanh thôi
Rồi em sẽ đón bình minh ló rạng
Đoàn thuyền ngoài khơi xa ăm ắp tình biển khơi

Mê khúc lãng du người gửi gắm nơi đâu
Không còn nữa gợi ta sầu khóc biệt
Yêu thương ư? Một mai rồi sẽ hết
Giữ cho mình một chút bình yên thôi

Tiếng đàn chiều nay tơ tưởng một khung trời
Là giải tần bao dung khắc sâu vào trí nhớ
Phôi phai niềm đau ngày hôm qua vụn vỡ
Tất cả chỉ là… Thôi…thoáng một giấc mơ

Cung đàn buồn rồi sẽ hát say sưa
Lời dịu ngọt của tình yêu muôn thủa
Câu yêu thương em vẫn đợi, mong chờ
Một ngày nào đó trao anh trọn vẹn

Một ngày nào đó…
Anh cho em niềm tin yêu, hy vọng
Anh của một ngày…
Xanh và xa…
Yên Vũ, 15.6.2011

Nhận xét

Bài viết nhiều lượt xem

Cẩm chướng

Tháng tư…!

Người đàn bà khóc