Nơi ấy biển mùa đông

Ảnh: Internet

Em lại nghe ầm ào sóng vỗ, tưởng như mùa đã lại về gần. Thấm thoát cũng đã tròn một năm kể từ ngày ấy. Có những vui buồn cứ quanh quẩn qua đây. Vẫn thấy dịu dàng ngày lên xanh anh ạ, nơi này là mùa xuân đang độ chín tràn về.
Tự dưng thấy cồn cào nhớ biển. Kỳ lạ chưa? Nỗi nhớ tưởng chừng bị khuất lấp bởi cả một mùa đông dài băng giá. Đi qua rồi chợt thấy nhớ thương…!
Lại thèm nghe thì thầm sóng vỗ, tiếng ngọt ngào của đêm xa lắm nhưng mà gần. Lâu rồi… những giấc mơ như dừng lại anh ơi!
Có những nỗi niềm trào dâng trong những ngày xa vắng, lại ấm lòng khi nghĩ về bao điều chia sẻ cùng nhau.
Bắt đầu từ mùa đông anh nhé! Lạnh. Anh cười trước sự ngu ngơ của em, về những câu thơ mùa đông chênh chao buồn, mong nhớ. Những lời dặn dò giữ ấm gửi cho nhau. Cảm niệm về thời gian, vòng xoay tuần hoàn của vũ trụ dần xóa đi những cách ngăn để lại trong ta bao điều lưu luyến.
Biển. Ừ, chẳng phải bỗng dưng mà em nhớ nó đâu. Và cũng chẳng phải là bắt đầu nhưng có lẽ rõ ràng hơn khi anh nói về ngôi nhà của mình đó. Thật buồn cười khi em không để ý về nội thất, cảnh quan trong lòng nó mà cứ hướng ra xa. Có cái gì sau những ô cửa kính kia anh? Anh cười: Trông ra vịnh em ạ. Ồ, tuyệt quá! Chắc thật là thoáng mát và đẹp lắm anh nhỉ? Ừ, để có thời gian anh sẽ chụp khung cảnh ấy cho em. Vâng, em chờ!
Giọng nói. Ấm áp và ngọt ngào, ư em cảm thấy thế thôi. Nhất là những khi anh đi xa. Phải chăng đó là cách khiến cho em không thể không nhớ. Đừng ngọt ngào với em như thế! Ơ, nhưng em chưa nói với anh lời này bao giờ. Vì em muốn thế… Dẫu biết mình cứ trở nên khờ khạo trước anh.
Tiếng cười. Có lẽ là điều em vương vấn nhất. Khi anh cười đã cho em một cảm giác hạnh phúc. Bởi vì tiếng cười ấy báo cho em biết rằng anh vui và thoải mái khi nói chuyện với em. Nó hồn nhiên, trong veo và sảng khoái. Đó là điều em quan tâm, em cần… vì em luôn quan tâm đến những cảm xúc của anh. Nếu có thể làm cho anh vui em sẽ rất vui.
Vẫn là một mùa đông phải không anh? Một mùa đông không có những ngày mới lên xanh và ánh nắng xuyên qua những ô cửa nhỏ. Anh cũng chưa dành thời gian điểm xuyết khu vườn bằng những sắc màu tươi mới. Có một cái gì đó lành lạnh, hao khuyết giữa những ầm ào, náo nhiệt. Mọi thứ dường như mờ đi bởi lớp sương bàng bạc, bởi ánh sáng của thời gian hay bởi…
Chỉ biết rằng nơi ấy biển mùa đông. Ru anh qua những cơn sóng thăng trầm của thời gian và dòng đời anh nhé. Rồi sẽ có một ngày nắng sẽ lên xua đi giá băng, xua đi lạnh lẽo và ấm nồng sẽ trở lại trong nhau…
YÊN VŨ, 16.3.2011

Nhận xét

Bài viết nhiều lượt xem

Tầm xuân

Cẩm chướng

Người đàn bà khóc