Ảnh: Internet Em lại nghe ầm ào sóng vỗ, tưởng như mùa đã lại về gần. Thấm thoát cũng đã tròn một năm kể từ ngày ấy. Có những vui buồn cứ quanh quẩn qua đây. Vẫn thấy dịu dàng ngày lên xanh anh ạ, nơi này là mùa xuân đang độ chín tràn về. Tự dưng thấy cồn cào nhớ biển. Kỳ lạ chưa? Nỗi nhớ tưởng chừng bị khuất lấp bởi cả một mùa đông dài băng giá. Đi qua rồi chợt thấy nhớ thương…! Lại thèm nghe thì thầm sóng vỗ, tiếng ngọt ngào của đêm xa lắm nhưng mà gần. Lâu rồi… những giấc mơ như dừng lại anh ơi! Có những nỗi niềm trào dâng trong những ngày xa vắng, lại ấm lòng khi nghĩ về bao điều chia sẻ cùng nhau. Bắt đầu từ mùa đông anh nhé! Lạnh. Anh cười trước sự ngu ngơ của em, về những câu thơ mùa đông chênh chao buồn, mong nhớ. Những lời dặn dò giữ ấm gửi cho nhau. Cảm niệm về thời gian, vòng xoay tuần hoàn của vũ trụ dần xóa đi những cách ngăn để lại trong ta bao điều lưu luyến. Biển. Ừ, chẳng phải bỗng dưng mà em nhớ nó đâu. Và cũng chẳng phải là bắt đầu nhưng có lẽ rõ ràng...