Nhớ thương ơi!


Ảnh: Internet


(Thắp lên một ngọn nến ru bình yên cho những yêu thương…!)
Rồi lại chiều muộn, lại hoàng hôn và nắng sẽ tắt. Ngày sẽ qua đi anh ạ.
Rồi đêm xuống nỗi nhớ mong như đầy hơn… Nhưng em sẽ ngủ thật ngon, không mộng mị, không nghĩ về anh nhiều. Vì em không muốn làm anh nóng ruột, và vì em biết có một người cũng đang nhớ em. Vậy thôi nhỉ? Em không dám đòi hỏi, chờ đợi điều gì hơn thế.
Nhưng hôm nay em nhớ anh nhiều hơn một chút, anh cũng nhớ em nhiều hơn một chút nhé. Có những lý do để làm điều ấy phải không anh?. Và em muốn ghi lại đôi dòng khi mà cũng ngày này cách đây một khoảng thời gian… em nhận được niềm vui từ anh.
“Chiều phai nhạt sắc màu tàn úa
Muốn được ở bên anh mà năm tháng quá dài”
Nhưng không sao cả, mỗi chúng ta vẫn cần có những khoảng cách vừa đủ để có cảm giác thiếu vắng, có mong muốn được quay trở lại, tìm về, đến… để đoàn tụ bên nhau.
Em chợt nhớ đến những câu thơ chị viết:
Đêm miền bắc trời đông giá rét
Nhớ khôn nguôi nắng cháy miền nam
Anh ở xa bên này bờ vĩ tuyến
Nắng ấm nhiều thương em lắm mùa đông
Luôn có sự trái ngược về thời tiết nhưng dường như điều ấy càng làm chúng ta quan tâm đến nhau nhiều hơn.
Em nhớ có lần đã trêu anh rằng: “Để em mua tặng anh vài tấm chăn mát”. Anh cười. Lúc đó em đã thật ngây thơ không biết rằng anh đang chịu rét. Đến bây giờ nghĩ lại vẫn còn đỏ mặt.
Giờ thì anh ở nơi nắng nóng, em về nơi lạnh lẽo. Chẳng biết đến khi nào thì hết cảnh kẻ bắc, người nam anh nhỉ? (Câu trả lời đành để dành vậy :)
Hôm nay trời nắng, tối nay em sẽ tìm xem có ngôi sao nào trên trời không. Em vẫn hay tìm kiếm một ngôi sao mà em thích (em gọi là ngôi sao may mắn), nhìn lên đó và ước một điều ước an lành cho những người thân thương. Còn hôm nay, dù không có những ngôi sao may mắn ấy em cũng sẽ cầu nguyện cho ở nơi ấy thật bình yên.
YÊN VŨ, 10.12.2010

Nhận xét

Bài viết nhiều lượt xem

Cẩm chướng

Tháng tư…!

Người đàn bà khóc

Tầm xuân