Nỗi nhớ theo mưa về đây


Ảnh: Internet
Một khoảng chiều buồn, cơn mưa cứ xối xả ập xuống đuổi theo dòng người hối hả. Tấp vào quán xin một ly trà nóng. Mùi hương thoang thoảng, dịu nhẹ của hoa Nhài làm cho tôi nhớ…Tôi nhớ ở sau vườn nhà mình luôn có những bụi hoa Nhài thơm ngát. Ngày ngày cứ vào mỗi sớm, cha tôi thường lom khom bên những bụi hoa Nhài ngắt những bông hoa trắng muốt còn ướt sương đêm đem vào ướp trà. Từ lâu nó trở thành một thói quen không thể thiếu đối với cha. Còn tôi, không biết tự bao giờ đã quen với mùi hương ấy. Nhấp một chút đắng, một chút chát thấm đẫm cái dìu dịu của mùi hương lại thấy ngọt ngào nơi đầu lưỡi. Giờ này, chắc mẹ đang lui cui làm bếp. Cha thì…
“Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi, đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt…Nghe mưa nơi này lại nhớ mưa xa. Mưa bay trong ta bay từng hạt nhỏ…Chẳng biết nơi nao là chốn quê nhà…” – TCS
“Một cõi đi về” - Một mái nhà bình yên với những người thân thiết nhất đời mình cứ xa mãi thôi. Hoa Nhài mùa này chắc vẫn nở, những cánh hoa tròn xoay nở bung khoe sắc trắng. Nhưng chẳng còn ai ngắt ướp hương trà…
Yên Vũ, 5.10.10

Nhận xét

Bài viết nhiều lượt xem

Tầm xuân

Cẩm chướng

Người đàn bà khóc

Mùa xuân-hạnh phúc-tình yêu