Mong Yêu Thương

Ảnh: Internet
Tiếng dương cầm trong đêm, bản Sad Romance thâm trầm, sâu lắng. Em nghe trong màn đêm đậm sắc màu buồn hơi thở của dòng sông lạnh lẽo. Cảm giác cô đơn thấm đẫm tim mình. Cứ tự nhủ rằng không mong đợi gì, trông ngóng gì ở một ngày mai tươi sáng. Một ngày người đến bên em cho em cảm giác bình yên, êm ái. Em cố gắng không thêu dệt bất cứ giấc mơ nào cho riêng mình và tìm vào quên lãng…
Bạn bảo em rằng càng trải lòng mình ra sẽ càng cảm nhận được nỗi cô đơn rõ ràng hơn và cứ mãi đắm chìm trong nỗi buồn ấy. Em nhận thấy điều này không sai. Nhưng em vẫn muốn viết, viết để giữ lại những phút giây có thể là vui, có thể là buồn, là cô đơn, là tuyệt vọng hay chỉ là những nỗi vu vơ của những năm tháng vừa xa để biết mình đang sống, để biết mình vẫn còn biết yêu thương.
30, cái tuổi không còn quá trẻ để người ta hồn nhiên cho đi và nhận về tất cả những gì người mang đến. Em cứ phải cân nhắc, đắn đo, băn khoăn trước mỗi cuộc gặp của mình. Và nếu như người ra đi thì em cũng sẽ không còn khóc nữa. Những giọt nước mắt sẽ không còn tự do lăn chảy làm vơi đi nỗi buồn, sự thất vọng. Những giọt nước mắt giờ đây âm ỉ chảy vào trong và ở tuổi ba mươi em dễ dàng chấp nhận sự ra đi của người. Bởi đơn giản em đã hiểu ra rằng cái gì không thuộc về mình thì không bao giờ mình có thể nắm giữ được. Để rồi mỗi đêm nhìn vào bóng tối lại lặng buồn tiễn đưa thêm một cơ hội nữa ra đi.
Tuổi ba mươi, yêu sâu sắc hơn nên nỗi buồn càng lắng đọng hơn, dài lâu hơn khiến cho em trở nên trầm lặng. Bạn L nói với em rằng: Đàn ông thích sự vui vẻ, tự tin của người phụ nữ. Em thì dường như bớt đi sự trẻ con, không còn muốn tìm ai để nhõng nhẽo, để được vỗ về, yêu thương nữa rồi.
Nhưng tất cả không chỉ thế và chấm hết.
Em biết mình vẫn còn mong đợi nhiều lắm ở tuổi ba mươi. Mong yêu thương và niềm hạnh phúc. Em chưa đủ từng trải để chán ngán tất cả. Trong em vẫn còn ấp ủ những mộng ước về true love. Em biết mình không phải là một cô gái thông minh, xinh đẹp và sâu sắc. Nhưng em tự tin mình là một cô gái tốt có thể mang lại hạnh phúc cho người mình yêu. Em có thể không mang đến cho anh tiền tài, danh vị, làm cho anh hãnh diện về sự giỏi giang, xinh đẹp, thông thái nhưng em luôn ở bên anh ngay cả khi anh khó khăn nhất, vào những lúc anh cần người an ủi, chia sẻ, lắng nghe anh…
Em vẫn yêu loài hoa hồng trắng, vẫn mong ước một ngày anh tặng em bó hoa hồng trắng muốt với lời cầu hôn. Và nếu như được lựa chọn, nếu như anh đến cho em một cơ hội em sẽ thật hạnh phúc khi kết hôn ở tuổi 30. Cái tuổi mà đôi mắt bớt đi sự trong sáng, ngây thơ thêm vào đó một vài gam màu trầm nhưng vẫn đủ long lanh và rạng ngời niềm hạnh phúc trong ngày vu quy.
Và đêm nay… Em lại cố gắng ru mình vào giấc ngủ. Tháng năm còn rất dài và em biết cái gì cũng phải từ từ, có thời điểm của nó và cả duyên phận nữa. Em sẽ vẫn chờ đợi và đón nhận tất cả những yêu thương, tất cả những đắng cay.
Mong yêu thương…!
Yên Vũ, 17.10.2010

Nhận xét

Bài viết nhiều lượt xem

Tầm xuân

Cẩm chướng

Người đàn bà khóc

Mùa xuân-hạnh phúc-tình yêu