Nỗi nhớ ảo


Ảnh: Internet

Không biết nữa, không biết vì sao mà nhớ, chỉ thấy mong ngóng xa xôi vậy thôi. Lại tháng 9 rồi đây là tháng mình thích nhất trong năm. Tháng 9 này chẳng biết có gì mới không. Mình mong một điều gì đó đổi khác để ít ra thấy mình được an ủi.
Mùa này quê mình rất đẹp, sắc xanh ngả vàng. Núi đồi, cánh đồng, rặng cây thay màu áo mới. Không khí trong lành hơn với những làn gió dịu mát. Nắng đỡ gay gắt và vào buổi tối chút se lạnh tạo cảm giác êm ái, thú vị. Mình muốn về quê nhưng vẫn còn phải chờ đã.
Mình vẫn tự nhủ đừng vọng tưởng, mong ngóng những điều xa tầm tay với. Nhưng mà… nhớ thì vẫn cứ nhớ thôi, không phải muốn quên mà được. Ờ mà cứ nhớ đi để tạo cho mình chút thi vị, chút đợi chờ, mơ mộng… Dù gì thì vẫn chỉ là những khoảng trống. “Cá nước, chim trời” biết bao giờ…
Mình sợ cái cảm giác mong manh của sự gặp gỡ và chia xa…
Ừ thì cứ nói về ảo ảo, thật thật. Chẳng cao siêu với những khái niệm, định nghĩa làm gì. Con người ta cứ năng trò chuyện với nhau, quan tâm đến nhau thì sẽ nảy sinh tình cảm. Mà lỡ ra tình cảm muốn vượt qua không gian ảo thì sẽ rất mệt. Vì thực tế ngoài đời sẽ khác xa những cú click, đường linhk và cảm giác. Bởi rồi tất cả không chỉ là những cảm giác của riêng ta. Vượt qua khỏi những cảm giác thuần túy thứ tình cảm ấy có thể là cơn mưa khan với những nỗi nhớ không thể cưỡng lại, không thể khỏa lấp và có thể làm đau thấu tim ta khi nỗi nhớ ấy chỉ dừng lại ở vọng tưởng.
Nhưng mà không blogging thì sẽ rất buồn. Hơn nữa mình thấy nhớ bạn bè lắm. Những người bạn hơn một năm qua đã cùng sẻ chia những vui buồn với mình. Mình rất ít giao lưu, ít bạn và hầu như không liên lạc bên ngoài blog với các bạn nhưng mình luôn nhớ đến những chia sẻ, trao đổi rất thú vị giữa mình với các bạn.
Vậy thì sợ thì cứ sợ, nhớ thì cứ nhớ… Mình sẽ về quê và mình sẽ lang thang trò chuyện với bạn bè khi có thể. Còn những vọng tưởng… nếu vẫn chỉ là những vọng tưởng thì rồi mình sẽ quên thôi.
Yên Vũ, 1.9.2010

Nhận xét

Bài viết nhiều lượt xem

Tầm xuân

Cẩm chướng

Người đàn bà khóc