Chẳng biết tự bao giờ

Ảnh: Internet
Chẳng biết tự bao giờ
Nỗi buồn của em mang tên anh
Miên man trên những con đường mùa đông chênh chao gió
Nhớ một cánh buồm nâu lạc giữa muôn trùng

Để tự bao giờ giữa đại dương xanh
Con sóng nhỏ vẫn ngày đêm ào ạt
Thương bến bờ xa rộn rã tin yêu
Để đại dương kia rạn vỡ muôn chiều
Sâu thẳm ngàn năm bộn bề thổn thức
Để say đắm với bao niềm mong ước
Đến khi nào ta được cùng nhau
Con sóng mỏi mòn giữa những nông sâu
Lòng em cũng mỏi mòn như sóng
Giữa mênh mông biển trời… mộng thực
Có bao giờ anh nhớ em không?
Yên Vũ, 2010

Nhận xét

Bài viết nhiều lượt xem

Cẩm chướng

Tháng tư…!

Người đàn bà khóc