Nhìn về hạnh phúc

Ảnh: Internet

Anh,
Em cứ nhìn về bên kia, nơi có miền hạnh phúc xanh tươi ấy bằng ánh mắt ghen tị, hoài nghi. Chiều nay trở về sau những chuyến đi khá dài đầy mệt mỏi em lại lang thang. SG rồi cũng có lúc tĩnh lặng, bình yên sau những cuồng, quay náo nhiệt. Một năm mới lại đến rồi…
Tháng năm mải miết chạy theo vết chân của loài tuấn mã. Có bao giờ anh chợt nghĩ đến em?
Ừ, cũng nhiều năm rồi kể từ khi em nhận thức được sự cô đơn, nỗi buồn luôn hiện hữu và hiểu rằng em chưa từng có được một người yêu thương em thực lòng.
Những lúc đi về một mình như thế này cảm giác trống trải, đơn độc lại trỗi dậy trong em. Và tất nhiên rồi, em lại tự an ủi mình: “Em đã quen rồi không có sự quan tâm, chăm sóc, yêu thương của một người. Bởi đơn giản người ta không cần em”. Và mỗi khi có cảm giác luyến mến ai đó em lại dặn lòng: “Đừng nghĩ đến nữa nhé, sẽ chẳng có kết quả gì đâu”.
Cũng có lúc ngỡ như gặp được nơi góc khuất đời thường một bến đỗ, nơi che chở, nơi mình có thể nương tựa mỗi lúc mệt mỏi, nơi có thể chia xớt những vui buồn, cay đắng, nơi bình yên mỗi lúc đi về để yêu thương và trở thành “Đêm Bình Yên” của  một ai đó.
ĐBY là một nickname dễ thương mà bạn Hà đã đặt cho em khi chúng em học lớp 12. Đó là tên một bộ phim Nhật. Nhân vật chính là một cô bé nhỏ nhắn, dễ thương bị thất tình trong đêm giáng sinh và cô ấy có ý định tự tử. Ngay lúc đó cô gặp được một anh chàng bác sỹ. Tình yêu của họ bắt đầu từ những que diêm. Bạn Hà mong ước em cũng sẽ là Đêm bình yên của một chàng trai nào đó. Nhưng có lẽ tại em không thất tình vào đêm giáng sinh, không có ý định tự tử và chẳng bao giờ ra đường vào đêm hôm đó nên không bắt đầu cho một cuộc tình nào cả.
Và rồi năm tháng vẫn qua đi, giờ thì em già rồi chắc là bớt đi khao khát về một tình yêu, sự chung thủy, cảm giác được chia sẻ và dành cho nhau những yêu thương. Và có lẽ cũng bớt đi cảm giác buồn.
Cũng có người hỏi em: “Dịu dàng, dễ thương thế mà sao vẫn một mình?”Em chỉ biết cười.
Có lẽ người ta không cần sự dịu dàng. Phụ nữ được yêu thích bây giờ là những người năng động, sắc sảo, xinh đẹp và cơ bản nhất là giàu có. Em biết có những người đàn ông chọn vợ đơn giản chỉ vì hầu bao của  bố mẹ vợ rất đầy và luôn gợi mở dành cho cậu con rể yêu quý những món hời béo bở. Đương nhiên cậu sẵn sàng “nhắm mắt đưa chân” dù cô vợ ấy cả ngoại hình, trí tuệ lẫn phẩm hạnh đều không đạt “chuẩn” của cậu.
Còn em chỉ là một kẻ vô tính sự, hời hợt và nhạt nhẽo, lại vừa nghèo vừa xấu nữa thì “ma chê quỷ hờn” là đúng thôi. Hơn nữa con người em quá đơn giản, lại cổ lỗ nên dường như ít phù hợp với giới trẻ, không thích xô bồ, tranh giành nên không có sức hấp dẫn. Huống chi em không thích làm thường dân mà chỉ muốn làm phu nhân nhà người. Thế nên cứ đi về một mình như thế này là tốt nhất với em rồi. Bởi vì cố tìm kiếm, vén cái bức mành vô minh ấy lên (The vel of ignorance – John Rawls) để đòi hỏi sự công bằng thì ta càng thất vọng. Em thà lấp liếm nó đi, coi như mình quá vô duyên vậy. Thế mới biết “Tìm được người yêu thương tri kỷ thật chẳng dễ dàng gì”. Dẫu sao em vẫn mong ước là ĐBY của một người, người giúp cho em có cái nhìn về hạnh phúc tươi mới hơn.
Yên Vũ, 8.1.2010

Nhận xét

Bài viết nhiều lượt xem

Tầm xuân

Cẩm chướng

Người đàn bà khóc

Mùa xuân-hạnh phúc-tình yêu