Mênh mông biển trời

Ảnh: Internet
Nhiều ngày trôi qua trong đầu vẩn vơ những ý nghĩ lạ lắm, những ý nghĩ về một người em chưa quen. Có một lần trong giấc mơ, một giấc mơ thật lạ lùng, em mơ thấy ý trung nhân của mình . Anh xuất hiện rất đường hoàng, đằm thắm, dịu dàng và… thật buồn cười khi anh ấy là thầy giáo của em. Một thầy giáo có cái tên rất lạ: HT. Trong thực tế em chưa hề quen biết người nào có cái tên này. Còn những thầy giáo của em thì…từ xưa đến giờ  em chưa bao giờ có ý nghĩ… như thế. Vì giống như Face từng nói là họ hàn lâm quá, chắt lọc quá… em sợ.

Chúng em có được một buổi chiều bên nhau đầm ấm, dịu dàng giữa thung lũng của miền cao nguyên mênh mông, bồng bềnh sương khói. Tiết trời lành lạnh, chàng cởi tấm áo khoác, âu yếm khoác nhẹ lên vai em. Một cảm giác êm đềm, ấm áp khe khẽ len vào tim rất đỗi yêu thương. Và cứ thế… chúng em đi bên nhau như để cảm nhận hơi thở của đất trời, của sương khói, của tình yêu dịu ngọt. Và… chỉ thế thôi, giấc mơ êm ái quá. Em thực lòng tiếc nuối khi tỉnh lại ;).

Quay lại với người chưa quen của em. Em không hiểu sao mình cứ vẩn vơ thế. Người ấy thực ra là… mà thôi, em chẳng biết mình nên nói ra hay không nữa. Chỉ biết là em cứ thấy nhơ nhớ, mong mong một người em chưa quen…

Em nhớ có lần, một lần cách đây xa xa rồi. Vào một buổi trưa khi em đang ở công ty thì chị J đến đón em đi ăn ở quán VNS cùng với anh V. Khi tụi em ngồi chờ đồ ăn có mấy đứa trẻ bán vé số đi đến. Anh V rút tiền ra mua vé số của một cậu bé có mái tóc lơ thơ, nước da vàng bủng rồi xoa đầu bé bằng thái độ thân thiết cùng một vài lời giới thiệu ngắn gọn về cậu bé bị chất độc màu da cam. Rồi anh chia cho em và chị J mỗi người mấy tờ vé số lấy hên, nói là trúng số thì chia đôi. Chỉ một vài cử chỉ nho nhỏ ấy thôi anh V đã làm cho em cảm phục. Em cảm phục bởi tính nhân văn trong từng cử chỉ ấy. Quen biết anh V đã lâu, anh là một người giàu có nhưng chưa bao giờ em cảm thấy anh ấy tỏ ra quan cách, hách dịch kiểu quí tộc hay trưởng giả. Đó là những điều đáng quí trọng ở anh.

Em nhớ một lần khi em và anh T nói chuyện với nhau ở quán nước. Nhiều người bán vé số đến chào mời nhưng anh chỉ lắc đầu từ chối. Vậy mà khi một người phụ nữ bế trên tay một đứa trẻ bước đến chìa những tấm vé số ra thì anh T mua 5 tờ. Em chưa hết ngạc nhiên thì anh ấy nói là nhìn đứa trẻ thấy tội nghiệp. Con nhà mình được yêu thương chăm sóc mà còn cứ luôn xảy ra điều nọ điều kia khiến mình lo lắng, còn con của người ta phải sống vất vưởng như vậy đấy. Anh T là người em rất quí vì anh ấy quan tâm đến chị em em như là những người em gái nhỏ của anh ấy vậy. Anh ấy làm một công việc đòi hỏi cái đầu lạnh nhưng em thấy anh ấy là người hiền nhất mà em biết. Cái cách anh ấy nói chuyện, cử chỉ của anh ấy luôn khiến cho người khác tin cậy vào sự hồn hậu và tấm lòng bao dung của anh ấy.

Quay lại với người em chưa quen. Mùa xuân này em ngơ ngẩn thế, em nhớ tới nhiều người thế là có duyên cớ của em. Em đang suy nghĩ, mường tượng, hình dung ra cho bằng được người chưa quen của em như thế nào, có được một vài đức tính như em liệt kê ở trên không? Nói chung có nhiều điều để mà suy nghĩ lắm. Nhưng quan trọng là người ấy đến với niềm tin yêu, sự bao dung và cầu thị lẫn nhau. Như thế hẳn là sẽ hạnh phúc ;).

Nhưng rồi em lại phải quay lại với thực tế, với nỗi niềm thường trực của riêng mình Giữa mênh mông biển trời biết làm sao tìm được? Người em chưa quen thì cứ… hững hờ trong khi em không thể thờ ơ được nữa rồi. Em rất muốn biết dù sự thực có thể phũ phàng hoặc là ngược lại để lòng mình không còn thấy mênh mông nữa, để có thể vùng vẫy giữa biển trời bình yên. Cho em một cơ hội nhé, anh! :D
Yên Vũ, 23.01.2010

Nhận xét

Bài viết nhiều lượt xem

Cẩm chướng

Tháng tư…!

Người đàn bà khóc