Vu vơ

Ảnh: Internet

Cho Em!
Buổi chiều sau cơn mưa, tôi bắt gặp cái nhìn của em chiếu xuống dòng sông lung linh nắng. Một nụ cười đi qua tháng năm tròn nguyên tinh khôi xoa dịu nỗi cô đơn trong tôi.
Tháng năm có rộng dài em vẫn thế!
Dòng đời có đổi thay em vẫn thế!
Mùa xuân đã đi qua, một mùa mưa lại đến. Em có còn hồn nhiên ngồi ngắm mưa rơi, khe khẽ hát trong tiếng đàn mưa bên khung cửa sổ.
Có những nỗi buồn đã đi qua như một mùa xuân không trọn, một mùa thu không êm đềm. Cuộc sống vẫn luôn luôn không thể giống như những điều ta mong ước. Dẫu tôi tin rằng em vẫn luôn giữ được nụ cười lạc quan, yêu đời như thế. Nhưng tôi vẫn cảm thấy buồn, có lẽ tôi muốn em hãy đổi thay như dòng sông kia vơi đầy theo con nước. như những mùa về có cả niềm vui và những nỗi buồn, những xốn xang, nông nổi và mộng ước. Như thế, cuộc sống của em sẽ đủ đầy hơn để có thể cảm nhận được thế nào là hạnh phúc. Điều mà tôi cũng như em luôn phân vân, luôn tìm kiếm, luôn chờ đợi…
Cho Anh!
Em không hiểu sao anh lại có thể giữ gìn một tình yêu cổ tích qua tháng năm dài đến thế. Và em chờ đợi, chờ đợi để có thể thay đổi được anh và chính bản thân mình. Một buổi chiều mưa, em bắt gặp cái nhìn của anh u buồn, xa vắng.
Làm sao để vơi bớt nỗi cô đơn trong anh?
Làm sao để ánh mắt anh không ánh lên một nỗi buồn dai dẳng, sâu lắng?
Những câu hỏi cứ trở đi trở lại với nỗi buồn vô cùng. Em cười trước mùa xuân rồii lặng lẽ gọi nắng về mùa hạ.
Anh có vui khi ngắm nắng tràn trên cánh đồng xanh mượt, những ngọn núi nhấp nhô lấp lánh ánh vàng?
Đừng đáp lại em bằng ánh nhìn ấy, bằng dáng vẻ lặng lẽ bình yên đến phẳng lặng ấy. Em muốn anh sống thực sự là chính anh, cũng buồn, cũng vui, cũng cười và có thể khóc khi cần. Hãy mở ra cho mình một cơ hội (biết đâu) chúng ta sẽ tìm lại được chính ta giữa nhộn nhạo cuộc đời…
Yên Vũ, 9.7.09

Nhận xét

Bài viết nhiều lượt xem

Tháng tư…!

Người đàn bà khóc