Biển, nỗi nhớ và em

Ảnh: Internet

- Hãy nhìn về phía trước em nhé!
Bạn nói với em thế, em hiểu bạn muốn khuyên nhủ em điều gì.
Đôi khi em cứ giả dụ mình đang lang thang bên bờ biển, khe khẽ hát về biển: Mưa buồn mãi rơi trên biển xưa âm thầm, ôi biển vắng đêm nao tình trao êm đềm…
Đối với em, biển chỉ là một dấu chấm nhỏ xa xôi, diệu vợi. Em không hiểu biển, không biết biển cần gì, biển yêu ai…
Đối với biển, em không là gì cả, dù chỉ là một dấu chấm nhỏ xa xôi. Biển không cần biết em là ai, muốn gì, yêu ai…
Biển và em ngàn đời xa cách. Có một thoáng bước qua nhau, một ánh mắt nhìn bối rối, một nụ hôn vụng về… dường như không đủ làm say đắm nhau, không đủ đong đầy yêu thương, không đủ nhớ mãi về nhau, không đủ để giữ nhau trọn đời.
Nếu bạn hỏi em: Có biết gì về nỗi nhớ không? Thưa rằng không. Nỗi nhớ với em dường như không là gì cả, không ngày tháng, không địa chỉ, không kỷ niệm. Nỗi nhớ của em chỉ là một cơn khát. Em khát biển.
Em khát màu xanh như ngọc bích, như thiên thu, như muôn vàn sắc màu ái ân của trời và biển.
Em khát những chiều lang thang đón hoàng hôn trải xuống như mùa xuân biển lặng sóng bình yên.
Em khát những cơn gió biển thổi bay làn tóc rối để mùa hạ trở nên dịu dàng hơn, mêng mang hơn.
Em khát những cơn mưa mùa thu bay đến mọi miền đón những yêu thương đong đầy biển cả.
Em khát những đọt sóng vỗ về triền cát vắng để mùa đông biển không u buồn, thao thức, đơn côi.
Biển thì thế!
Em thì thế!
Nỗi nhớ thì… mêng mang quá phải không anh?
Em thèm một cơn khát… để bay về với biển, sà vào lòng biển cả mặc cho những yêu thương dâng trào, mặc cho biển có đón nhận em hay không.
Rồi… Em lại muốn hỏi anh rằng: Phía trước là gì anh ơi?
Yên Vũ, Một ngày cuối hạ 2009.

Nhận xét

Bài viết nhiều lượt xem

Tháng tư…!

Cẩm chướng