5 năm SG một thoáng qua thôi


Ảnh: Yên Vũ
Ngày cuối cùng của tháng 7 cách đây 5 năm ngơ ngác giữa một thành phố xa lạ. Và dường như sau 5 năm ấy SG vẫn xa lạ như xưa.
Một thoáng qua thôi tất cả vui buồn quá vãng có thể để lại chút gì đó gọi là kỷ niệm. Những con đường từ lạ nên quen, quen mà vẫn lạ. Những góc phố có thể phơi bày ồn ã, có thể nép vào ngõ sâu lặng lẽ, những mùa về in dấu bước chân qua.
Đón thu SG bằng khái niệm của màu xanh, bằng mây trắng vắt qua khoảng trời nhung nhớ để thẫn thờ chờ đợi những yêu thương. Cứ dỗi hờn bằng cơn mưa bất chợt rồi ngỡ ngàng trước sắc nắng trong. Lao xao buồn những buổi chiều đông, những cơn gió hắt vào đêm lạnh giá khi lỡ quên áo ấm ở văn phòng. Gay gắt lắm những trưa mùa hạ, nắng Sài Gòn khó chịu quá đi thôi. Sẽ lại cười khi có người hỏi thăm quê quán và hát lên rằng: Nắng SG anh đi mà chợt mát, bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông. Dù có muốn hay không, cũng đã đón những mùa xuân nhìn người ta vui lại thấy mình quạnh vắng. Tết SG như mùa xuân không nắng, dù nắng ngoài trời vẫn cứ chói chang. Thôi hết xuân nay xin từ giã nắng vàng, cả những con đường sớm chiều vội vã. Chút Sài Thành ngày mai thành ký ức, có bóng dáng nào từ lạ… hóa quen?

SG sau 5 năm, nếu không có gì níu giữ chắc rằng sẽ lại lang thang, lại ngơ ngác, lại làm quen ở một nơi nào đó chưa biết. Không muốn thế mà sẽ vẫn thế…!
Yên Vũ, tháng 7 - 2009.

Nhận xét

Bài viết nhiều lượt xem

Tháng tư…!

Cẩm chướng

Người đàn bà khóc