Biết trái tim còn có lửa để cháy bùng, nhưng em sợ...


Những ngày vui đã qua rồi, tháng năm trôi vô tình thế anh nhỉ? Bây giờ chỉ còn mình em ngồi đây với chút gì quá khứ. Tất cả những điều đã qua hãy để lớp bụi thời gian vùi quên phải không anh?

Có lẽ mọi người đã quên em rồi, không còn quan tâm đến những niềm vui, nỗi buồn của em nữa. Và sự chia sẻ thì…

Em không nhớ vì sao em viết tiêu đề này nữa, có lẽ.. em muốn nhắc nhở mình đừng cuốn vào cơn mơ ngày cũ. Cái ngày mà một cô bé hay mộng mơ chỉ có thể đơn giản nghĩ rằng nếu người ta yêu nhau thì sẽ sống bên nhau trọn đời.

Ảnh: Internet
Em sợ mình sống trong ảo tưởng, khát khao những điều quá tầm tay với, yêu một trái tim không bao giờ thuộc về mình.

Buổi tối ở đây rất buồn. Trăng thì sáng lắm, vằng vặc buồn, vời vợi nhớ. Có một thứ tình cảm rất xa xôi, mơ hồ mà đều đặn đi – về trong em như vầng trăng ấy.

Đêm xuống đọng lại trong tim những mảnh vỡ, những góc khuất, những vóc dáng của vầng trăng đơn côi. Em soi trong tim mình thấy khuyết vầng trăng nơi ấy, lại tự hỏi mình nơi ấy sóng vẫn xô bờ, những vì sao đêm vẫn sáng? Nơi ấy có nỗi nhớ nào ẩn giấu ở trong tim.

Rồi… em sợ… cả giấc mơ cũng không còn nữa, lửa chỉ có thể cháy bùng lên một lần rồi tắt mãi mãi. Còn anh, anh đã buông tay em rồi. Mà không, thực ra anh chưa bao giờ muốn nắm tay em, đi chung một đường…

Đêm xuống, ngọn nến sắp tắt… sẽ chỉ còn lại vầng trăng của một thời em nhớ.

Trái tim có còn biết yêu thương.
Yên Vũ, 18.4.09

Nhận xét

Bài viết nhiều lượt xem

Tầm xuân

Cẩm chướng

Người đàn bà khóc

Mùa xuân-hạnh phúc-tình yêu