Rồi Valentine sẽ không buồn

Ảnh: Internet

Tôi sợ những nỗi cô đơn khi một mình chạm tay vào bóng tối. Sợ khoảng đêm sâu thẳm u buồn như cõi lòng mình, sợ phải hòa mình vào bóng đêm đen kịt, sợ tiếng thở dài.
Đêm…
Nghiêng mình soi vào khoảng không
Đâu là em? Đâu là đêm?
Một màu đen u buồn, ma quái
Đâu tiếng thở dài vọng lại
Xé tan lặng lẽ cái nhìn
Nhưng tôi sợ nhất là đêm Valentine người ta bên nhau hạnh phúc còn tôi thao thức trước mùa yêu.
D hỏi T:
- Chị đã chuẩn bị gì chưa?
- Rồi, chị mua áo
Tôi cười cười: Ôi! có tình yêu tốn kém quá nhỉ?
Cả ba cùng cười. Nhưng trong tiếng cười của tôi có cái gì se thắt lại.
D sẽ chẳng hỏi tôi như thế vì em biết tôi đang một mình.
Bao mùa Valentine qua đi tôi một mình gặm nhấm những nỗi buồn. Mặc dù trong ký ức của tôi vẫn mơ hồ, hoài niệm về một tình yêu. Một người con trai đã mang đến cho tôi những rung cảm tha thiết về tình yêu đôi lứa. Anh giản dị, chân thành, biết quan tâm, chia sẻ, biết yêu thương. Với tôi như thế là đủ. Quãng thời gian đẹp đẽ nhưng ngắn ngủi ấy đã trôi qua thật nhanh... nhanh đến nỗi tôi không biết là vì sao nữa. Có lẽ đó chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ tôi sẽ chẳng còn chạm tới bao giờ!
Valentine này là thứ bảy. Tôi nhớ mình có viết: Cái nhìn phía không anh... Thành phố hoang vu những chiều thứ bảy. Thực ra với tôi từ lâu rồi thành phố lúc nào cũng hoang vu như thế. Tôi xa anh không phải vào mùa Valentine rộn rã yêu thương, nhưng Valentine của lần đầu tiên khi xa anh ấy có lẽ là một Valentine buồn nhất.
Tôi thất nghiệp nên quay ra viết bài cho một tạp chí do chị tôi giới thiệu. Người ta dành cho tôi bài viết về những kỷ niệm ngọt ngào của ngày lễ Tình nhân. Tôi cứ phải tự nghĩ ra những kỷ niệm lãng mạn không phải của mình, những điều mình chưa từng trải qua và trong mong ước cũng hầu như không nghĩ đến để hoàn thành bài viết. Và lúc đó nỗi nhớ anh trào dâng trong tôi, nỗi buồn đeo bám lấy tôi, niềm hạnh phúc của mọi người trêu ngươi tôi... Tôi thầm nhủ, thầm động viên mình: "Kiếm tiền bằng nghề viết không dễ, không kiếm được tiền còn khủng khiếp hơn. Cố lên!".
Valentine này tôi vẫn một mình Có thể tôi sẽ nằm nghe một bản nhạc yêu thích nào đó như The end of the world hay Speak softly love chẳng hạn. Rồi tôi lại lẩm nhẩm với Tự khúc của riêng mình:
Những sắc màu của ngày hôm qua không còn nữa
Khoảng tĩnh lặng của đêm ẩn giấu một nỗi buồn
Em đi về phía anh cánh cửa thiên đường đã khép
Đêm mộng hoài xuân xóa dấu vết thanh tân
Tôi từng không thích những ngày lễ kiểu như thế này. Vì nó thường gợi cho tôi những suy nghĩ tiêu cực, cô đơn và buồn. Nhưng giờ tôi nghĩ khác, tôi vẫn tin và mong chờ một tình yêu mới. Một người sẽ đến, anh sẽ đến bẳng tất cả sự chân thành, yêu thương... anh sẽ đến sưởi ấm con tim em trong suốt những năm tháng cuộc đời.
Ngay bây giờ một cái tên, một hình ảnh lướt nhanh qua đầu tôi. Có thể lắm mùa Valentine này tôi vẫn một mình nhưng mùa sau, những mùa sau nữa tôi sẽ hạnh phúc.
Anh sẽ đến! Em vẫn chờ!
Yên Vũ, 3/2/09

Nhận xét

Bài viết nhiều lượt xem

Tầm xuân

Mùa xuân-hạnh phúc-tình yêu

Cẩm chướng

Trông hoa, nhớ người :)