08.08.2008


Một ngày đẹp như thế... thế mà... ứ thấy đẹp.
Này nhé, sáng mưa rất to, mưa như như giông, mưa đến nỗi cứ muốn vùi trong chăn ấm chẳng muốn đi làm. Thế rồi mới sực nhớ ra tháng này nghỉ nhiều quá rồi, cuối tháng lại vi vu "đi về nơi xa" nên bừng tỉnh giấc điệp.
Dậy đi nào, ngoan đi nào... !
Ảnh: Internet
Lên công ty, hi hi... còn sớm chán. Ngồi tám tí chút chứ nhỉ. Chắc mẩm vậy mà cuối cùng tám cho đến tận 11 h. Hà hà... mất điện. Ở cái phòng này hễ cứ mất điện thì chả làm ăn gì được. Tám trên trời dưới đất, thích ghê, vui ghê...
Đột ngột cô em đổi giọng thành thật nói một câu làm mình suýt đột quỵ.
Em muốn lấy chồng quá cơ.
Mình cười khà khà... Đừng tưởng người ta hạnh phúc mà ham. Số mình chẳng ra gì thì ... đúng là cục nợ.
Thật mà, nhiều lúc em muốn lấy chồng quách đi cho xong, cuộc sống bon chen quá. Thôi thì để số phận lôi em đi đâu thì đi.
Úi chà, thế này thì nguy rồi. Em còn kém mình 5 tuổi cơ đấy.
Giờ cơm trưa. Cô em tốt bụng đi lấy cơm ở nhà bếp giùm mình. Hí hí... mấy em tốt thật. Mình ngổi vểnh râu cười sung sướng, cái vụ leo ba tầng lầu thấy ớn quá.
Á á... thìa muỗng của tôi đâu. Trời, mấy chị bếp hẩu đoảng chẳng thèm bỏ thìa, nĩa vào phần cơm của mình. Đành hì hục chạy xuống lấy lên thôi chứ không lẽ ngồi ăn bốc. Đúng là... số trời. Vừa ngoắt ngéo leo trèo lên được 1 lầu gặp ngay cậu em. Ới, chị lấy cơm cho M hộ em với, em phải ra ngoài. Trời ơi! Sao số tôi khổ thế này. Híc, lại phải dời gót ngọc thấp hơn vậy.
Khì khì... ngoài trời nắng ấm mà cái phòng mình cứ lạnh lẽo những ngày đông. Toàn girl thôi, thảo nào. Mình mặc áo khoác mà vẫn còn lập cập... Bỗng thấy nhớ quê nhà thế không biết. Những ngày đầu đông cùng lũ trẻ đốt lửa đùa nghịch trên cánh đồng còn phủ đầy rạ sau vụ gặt. Bình yên biết bao.

Nhận xét

Bài viết nhiều lượt xem

Tầm xuân

Dặn

Những phiên chợ đời

Buông