Đỉnh nhớ bình yên

Ảnh: Internet

Ta trở về
bên kia miền phiêu phong
Đỉnh núi
Ngàn năm tụ những dải mây trắng bình yên
Sau dạt dào cơn mưa mùa hạ
Xóa đi dấu vết trầm tích thủa hồng hoang
Viên sò ốc màu hồng phấn lăn vào vô cực
Cánh đồng mát xanh vắt mình qua eo
Bằng dải lụa dòng sông đan nắng mềm mượt tuyệt mỹ
Đêm thở nguyện tĩnh mặc
Hương rừng rót mật vào trăng
Sóng sánh vàng thao thức
Ở bên kia
Miền phiêu phong có còn ngang qua đỉnh nhớ?

Linh Đan, ... khi viết những dòng này, bạn hình như không ở đây đâu, giữa những phố phường đông đúc và nhộn nhạo, giữa những cuộc vui ồn ào và nông cạn, giữa cuộc sống thực nên cũng thường đâu. Bạn gọi đó là những phút phiêu bồng, hay - như lúc khác bạn đã gọi - là những phút "điên điên" ư? Ừ, thế cũng được.
Nhưng tôi sẽ không muốn Đan luôn ở thế giới đẹp và hoàn mỹ mà luôn váng vất những hoài niệm và cả sầu nhớ ấy đâu. Tôi rất muốn tôi đang nhầm, và Đan - YÊN VŨ lại đang đùa tôi một chút, và bạn đang đứng rất vững vàng trên mặt đất, và chỉ khẽ mở một cánh cửa sổ để cho có một cái nhìn vào thế giới đặc biệt của mình thôi. (MNB)
MNB ơi, thực ra chút phiêu của tôi ấy xuất phát từ những điều rất thật, có thật mà tôi nhìn thấy, ngắm nghía được ở quê nhà mình Đó là những ngày tháng mà tuổi thơ tôi đã trải qua, nó thật giản dị, bình yên (dù thực ra cũng có những sóng gió mà cuộc đời dành tặng cho gia đình tôi).
Nhân đây tôi kể bạn nghe một chút về nơi tôi sinh ra nhé.
Một tỉnh miền thượng du phía bắc nước ta, có núi đồi, những cánh đồng. Tôi nhớ sau những cơn mưa mùa hè, được ngắm nhìn những dải mây trắng vây quanh đỉnh núi, những tia nắng cuối cùng của buổi hoàng hôn thật đẹp. Đó là một bức tranh "thiên cảnh" mà tôi luôn muốn ngắm nhìn. Nó thật bình yên, thanh thoát, cao quí...
Nếu bạn đã từng sống với núi rừng, hẳn bạn sẽ nhìn thấy những viên sò ốc màu hồng phấn còn sót lại từ thủa xa xưa "hồng hoang".
Và tất nhiên hương rừng là của những loài hoa hoang dại, đẹp xinh mà ít người biết đến tên của nó dưới trăng sẽ thật lung linh, huyền ảo.
Tôi viết bài thơ khi nhớ quê nhà, khi nhớ đến những gì là nối nhớ thường trực trong mình Một chút hoài niệm, một chút u buồn, một chút thao thức nhưng không phải là sầu bi, là tuyệt vọng. Và tôi thật vui khi bạn đã nắm hết được những ý nghĩa mà tôi truyền tải, còn một điều tôi muốn khẳng định là nó không hề "phiêu" mà rất thực đấy và không hề "điên" phải không bạn?.
Còn ngôn ngữ của tôi quả thật là khó đọc phải không bạn? Quả thực nó hơi cổ điển và "cổ quái". Không phải tôi không muốn viết những điều bình thường, nhưng đối với tôi thật là khó. Cái khó là nếu tôi viết "hiện thực" thì nó sẽ trần trụi, không biểu cảm... nhất là thơ thì không có vần điệu gì hết. Mong rằng khi đọc những dòng lung tung này bạn sẽ vui hơn một chút.
Tiếp sau và hết của những gì là cuối....
Thương gửi Gió
(Chút tình nay, xin hãy chớ tình sau)
Miền phiêu phong
Đã không còn lang thang
Bên dòng sông xanh ngắm chiều vàng kỷ niệm
Đôi mắt nâu
Đã không còn vời vợi đợi chờ
Những chiếc lá uốn trôi vào khoảng không thâm trầm xa vắng
Và anh
Đã không còn
Miên man cơn gió phiêu bồng
Để nhớ thương loang trên hạt mầm tương tư trong suốt
Gió ơi
Thương gửi anh
Những nỗi ưu tư tháng năm dài với niềm yêu chưa bao giờ trọn vẹn
Em về với cánh đồng hoang đi ngược miền gió thổi
Có một dòng sông nép mình vào bóng tối
Lặng trôi
Yên Vũ, 5.7.08

Nhận xét

Bài viết nhiều lượt xem

Tầm xuân

Cẩm chướng

Người đàn bà khóc