Thư gửi NYE


Ảnh: Internet
Đầu óc rối tung lên vì những con số thật là chẳng còn thời gian đâu mà nghĩ tới anh nữa nhưng vẫn có những thứ làm em chạnh lòng. Trời bất chợt trở lạnh, em đóng cửa sổ lại làm mọi người trêu: “Ngồi một mình lạnh lắm à? Để anh lên ngồi cho ấm nhé!” Anh biết đấy phản ứng của em đối với những lời bông đùa kiểu này là rất tệ.
Những con mắt trần gian nhìn em với những sắc màu khác nhau, khi bông đùa, cười cợt; khi tội nghiệp, coi thường… Em không quan tâm. Em chỉ cần biết và mong ước cái nhìn của anh luôn âu yếm, yêu thương… Em đi trên con đường của riêng em, do em lựa chọn… Chiều nay có những khoảng vắng trong tâm linh em nghe tiếng chuông chùa vẳng lại. Hình ảnh của những ni cô mặc áo lam cứ chập chờn hiển hiện… Em tự hỏi làm thế nào để người ta có thể quên đi cuộc sống trần tục, tĩnh tâm với kinh kệ, mõ chuông.
Nếu có thể hãy cho em đổi cuộc sống của một ni cô cho một người đàn bà không ngủ. Người đàn bà ở làng chài ven biển trong một truyện ngắn trên báo VHTT. Mười năm khắc khoải đợi chồng, mười năm dồn nén tâm tư của một người thiếu phụ có chồng bị bão lũ cuốn trôi không biết sống chết thế nào. Rồi một ngày chồng chị trở về nỗi mừng vui chưa kịp bày tỏ thì sự thật cay đắng, phũ phàng, tàn nhẫn lại đeo đẳng chị cho đến hết cuộc đời. Anh ta trở về tay trong tay với người đàn bà khác, người đàn bà trên chiếc thuyền buôn chuyến đã cứu mạng anh ta, ơn nghĩa ấy đã kết họ thành chồng vợ. Họ trở về không phải anh ta còn nhớ nhung đến chị mà do công việc làm ăn đổ vỡ. Họ về làm xáo trộn nếp sống của chị, chiếc giường của chị và anh bỗng trở thành của họ. Hằng đêm những tiếng cười đùa của họ vọng ra làm chị không tài nào ngủ được. Chị chạy, chạy về phía biển rũ xuống khóc cho đến khi không còn nước mắt. Rồi một đêm chị ra đi… mãi mãi không về.
Em cứ nghĩ sao đời người phụ nữ đắng cay thế, phận nghèo cuộc sống của họ càng buồn, càng tủi hơn. Không chồng thì bảo không có chồng miệng đời gièm pha, đơm đặt. Có chồng… những kẻ suốt ngày say xỉn, cờ bạc, đàng điếm… Cuộc sống của họ quẩn quanh… Nếu có thể trở thành ni cô thì đó là một sự giải thoát. Nhưng sức sống thì vẫn luôn mãnh liệt và tình yêu vẫn thật diệu kỳ. Sẽ chẳng có ai suy nghĩ như em, như thế… cuộc sống mới vẫn luôn tiếp diễn muôn màu muôn vẻ. Trái Sầu Đâu đắng thế mà vẫn ngọt phải không anh?.
Yên Vũ - Vĩnh Long, 22.01.2008

Nhận xét

Bài viết nhiều lượt xem

Cẩm chướng

Tháng tư…!

Người đàn bà khóc